Chương 97: (Vô Đề)

Khi ăn, Hạ Tuyên cũng đội mũ. Những người đến ăn hôm nay đều biết hắn bị thương ở đầu, nhưng không ai nhắc đến chuyện này làm gì cho phá hỏng cả bầu không khí. Không cần phải nhai lại những điều ảnh hưởng đến tâm trạng.

Các món ăn ở nhà hàng này đều rất nhẹ nhàng và bổ dưỡng. Tưởng Văn Vân cố ý chọn nơi này, một số món ăn được phục vụ đều là canh bổ. Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua đã biết những món ăn này là đặc biệt đặt cho Hạ Tuyên.

Hôm nay, mọi người có thể uống đều uống một ít, nhưng không quá nhiều. Uống quá nhiều rượu sẽ dễ gây náo loạn. Mọi người đều biết ở đây còn có một bệnh nhân bị thương nên họ đều giữ ý.

Tưởng Văn Vân ngồi rất gần Hướng Biên Đình, Hạ Tuyên ngồi ở giữa. Anh ta quay lại hỏi Hướng Biên Đình: "Em có biết uống rượu không?"

Hướng Biên Đình: "Em không uống được nhiều."

"Vậy thì em vẫn có thể uống một chút." Tưởng Văn Vân duỗi tay ra, rót một ít rượu vang đỏ vào chiếc ly rỗng trước mặt. "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nên uống một ly."

Anh ta rót chưa đến nửa ly, rót tới khi hết nửa chai thì bị Hạ Tuyên đẩy ra, nói: "Em ấy không uống được."

"Tôi đã rót rồi, chỗ này uống hai ngụm là hết thôi."

Hiện tại, tửu lượng của Hướng Biên Đình đã dần cải thiện, hôm nay bạn của Hạ Tuyên lại mời đi ăn tối nên cậu cũng cư xử rất lịch sự. Cậu cầm ly rượu lên và nói: "Cảm ơn anh Tưởng đã chăm sóc anh Tuyên của em."

Tưởng Văn Vân nghe vậy thì sững sờ, câu này nghe quá kiêu ngạo, đúng thật là tác phong người nhà. Tưởng Văn Vân mỉm cười chạm ly với cậu, sau đó chỉ gật đầu nhìn cậu cười, không nói gì nữa, rồi uống hết rượu trong ly.

Hướng Biên Đình cũng uống hết rượu trong ly. May mà không nhiều nên cậu đã uống hết chỉ trong một ngụm. Hạ Tuyên gọi phục vụ và bảo anh ta mang một chai sữa chua tới.

Người phục vụ mang một chai sữa chua tới, Hạ Tuyên đưa cho Hướng Biên Đình: "Uống giải rượu."

Hướng Biên Đình cười cười nhìn sữa chua, sau đó quay đầu lại thì thầm: "Bây giờ tửu lượng của em tốt hơn trước một chút rồi."

"Ý em là có thể uống thêm hai ngụm à?"

Hướng Biên Đình mở hộp sữa chua ra nhấp một ngụm, cười khẽ nói: "Thêm hai ngụm nữa chắc chắn sẽ ổn thôi. Dù sao thì em cũng sẽ không say vì chút rượu này rồi gọi anh là "chú Hạ" trước mặt mọi người đâu."

Trong lúc ăn, điện thoại trong túi Hạ Tuyên rung lên, một dãy số lạ hiện lên trên màn hình. Trong phòng hơi ồn nên Hạ Tuyên cầm điện thoại đi ra ngoài nghe máy.

"Ai vậy?"

"Xin chào, anh Hạ. Tôi là mẹ của Hướng Biên Đình."

Hạ Tuyên sửng sốt: "Chào bác gái."

"Bây giờ có tiện không? Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

"Vâng." Hạ Tuyên đi đến phòng hút thuốc ở cuối hành lang.

"Tôi không muốn làm phiền anh, nhưng có một số điều tôi muốn nói với anh."

"Không phiền, bác gái cứ nói."

Biên Du ngồi trong xe, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nói thẳng vào vấn đề: "Anh đã nghĩ đến tương lai chưa? Tỷ như đã nghĩ kỹ về tương lai với Biên Đình chưa?"

"Tôi đã nghĩ về điều đó rồi."

"Nhưng không ai có thể dự đoán được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, đúng không?" Biên Du nhẹ giọng nói: "Tôi và bố nó định đưa nó đi du học, chỉ cần chúng tôi muốn, đương nhiên có thể ép nó. Biên Đình còn rất nhỏ, tương lai còn chưa chắc, anh cũng chưa chắc đã có thể đuổi kịp bước chân nó."

Hạ Tuyên không biết Hướng Biên Đình đã thú nhận với bố mẹ mình, mà lúc này Biên Du cũng không nhắc đến chuyện này. Bà chỉ đặt tương lai bất định trước mặt Hạ Tuyên để xem thái độ của hắn.

"Nếu sự tình thật sự phát triển theo hướng này, anh định xử lý thế nào? Nói cách khác, nếu sau này Biên Đình hối hận, lựa chọn con đường thích hợp hơn với mình, vậy anh thì sao? Đến lúc đó anh sẽ lựa chọn thế nào?"

Trên thực tế, Hạ Tuyên đã từng trả lời câu hỏi này với bố của Hướng Biên Đình rồi.

Hỏi hắn cả ngàn lần thì câu trả lời của hắn vẫn luôn như vậy thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!