Chương 9: (Vô Đề)

Nhóm người này đồng loạt chớp mắt, nhìn Hướng Biên Đình một lúc rồi chuyển ánh mắt sang Hạ Tuyên. Hắn mặc áo choàng tắm, trông như vừa mới tắm xong, nói thật là còn thu hút hơn cả người ngồi trên sofa. Thông tin có hơi nhiều, cũng không trách được nhóm người này đứng đực ra lâu như vậy.

Người dẫn đầu, Tiêu Dịch Dương, đành phá vỡ im lặng. Anh ta liếc nhìn Hướng Biên Đình rồi quay sang hỏi Hạ Tuyên: "Vị này là…?"

"Hàng xóm." Hạ Tuyên đóng cửa lại.

Vừa nghe Hạ Tuyên nói xong, cả nhóm lại đồng loạt quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, lần này ánh mắt đều mang chút dò xét.

Bạch Khâm nhìn hộp thuốc trên bàn, rồi nhìn bàn tay phải của Hướng Biên Đình đang bôi thuốc, rồi không nhìn nữa và mỉm cười: "Chào cậu."

Hướng Biên Đình lịch sự đáp: "Chào các anh."

Cả nhóm người đều nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương như nhìn một em bé, còn vẫy tay, biểu cảm và động tác đồng nhất.

Tất cả đều là người lịch sự, dù có ngạc nhiên thế nào cũng không ai dám nhìn chằm chằm. Hạ Tuyên nói là hàng xóm, thì chắc chắn là hàng xóm. Lúc mới vào, nhóm người này có hơi ngạc nhiên, nhưng giờ thì không nghĩ nhiều nữa, chỉ có Bạch Khâm vốn là người tinh ý, đã nghĩ hết mọi điều có thể.

"Đã tắm sớm vậy à?" Có người hỏi Hạ Tuyên, "Chút nữa còn ăn lẩu, ăn xong vẫn phải tắm mà."

Hướng Biên Đình thấy người vừa chào mình cười nói: "Sếp Hạ thích đẹp, ông không biết à. Ngày nào cũng phải tắm vào buổi sáng và buổi tối, ra ngoài thì chắc chắn phải tắm."

Hạ Tuyên đi về phía phòng khách, nói: "Chỉ mình cậu biết."

Bạch Khâm cười nói: "Này, có phải anh tắm xong mới thấy tin nhắn trong nhóm không?"

Hạ Tuyên ừ một tiếng.

"Biết ngay mà."

Hạ Tuyên lo nhiều người sẽ làm Hướng Biên Đình không thoải mái, nên bảo mấy người kia mang đồ vào bếp, còn hắn thì đi tới nói với Hướng Biên Đình: "Họ là bạn của tôi, đến nhà tôi ăn cơm."

Hướng Biên Đình gật đầu, cầm lấy balo trên sofa: "Vậy tôi đi trước. Cảm ơn anh, thầy Hạ."

Bạch Khâm ngó đông ngó tây trong nhà, cũng không rời khỏi phòng khách, nghe vậy liền quay đầu hỏi: "Cậu không ở lại ăn cơm sao, hàng xóm nhỏ?"

"Hả?" Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm ông anh này cũng thật thân thiện, cậu cười nói: "Tôi đã hẹn với bạn học rồi."

Bạch Khâm gật đầu, thấy cậu đeo balo, trên người mặc áo hoodie rộng rãi, dưới là quần jeans thoải mái, trông rất sinh viên, vừa đẹp trai vừa trẻ trung, liền hỏi: "Cậu còn đi học à? Học sinh trung học?"

"Đại học."

"Học đại học ở Giang Châu?"

"Đúng vậy."

"Kiểm tra hộ khẩu à." Hạ Tuyên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Bạch Khâm cười một tiếng: "Ai kiểm tra hộ khẩu mà hỏi những điều này chứ."

Tiêu Dịch Dương trong bếp đi ra, gọi Bạch Khâm: "Đi rửa rau."

"Sao không gọi sếp Hạ ấy?" Bạch Khâm đùa, "Chủ nhà mà anh không tìm, lại sai khách là thế nào."

Tiêu Dịch Dương nói: "Được, em gọi hắn đi, bảo sếp Hạ mặc áo choàng tắm mà đi rửa rau."

Bạch Khâm cười lớn, không nói thêm gì nữa, theo Tiêu Dịch Dương vào bếp.

"Tôi đi trước nhé, thầy Hạ." Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên liếc nhìn bàn trà: "Đã lấy povidone chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!