Chương 7: (Vô Đề)

Hướng Biên Đình ừm một tiếng: "Tạm biệt thầy Hạ."

"Tạm biệt."

Hướng Biên Đình nhìn theo hướng mà Hạ Tuyên vừa nhìn, là cậu bạn vừa mang đồ ăn lên lầu, chính là em trai của Hạ Tuyên, vẫn đang chăm chú gói cà phê sau quầy.

Lần đầu tiên, Lâm Khả Vi tiếp xúc gần gũi với ông chủ tiệm xăm ở tầng trên, cảm thấy có chút "trăm nghe không bằng một thấy", trước đây cô chỉ thoáng nhìn qua, chưa có cơ hội nhìn kỹ mặt mũi đối phương.

Trai đẹp thì vẫn là trai đẹp, đẹp một cách rất khách quan.

Lâm Khả Vi nhìn Hướng Biên Đình: "Tiểu Hướng, cậu với anh thợ xăm kia trông có vẻ quen nhau nhỉ?"

"Chúng tôi sống cùng khu, đã gặp nhau vài lần."

"Thế à… Hình như anh ta là bạn của ông chủ quán cà phê chúng tôi đấy." Lâm Khả Vi cười nói, "Tôi đã làm ở đây ba tháng rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nghe anh ta nói chuyện."

Lâm Khả Vi nhìn về phía nhà vệ sinh: "Lâm Vũ Hách rơi xuống hố rồi à?"

Cô vừa dứt lời thì Lâm Vũ Hách từ nhà vệ sinh bước ra.

"Quán cà phê này thật sang chảnh, nhà vệ sinh cũng thơm phức." Lâm Vũ Hách đi qua nói.

"Mi ăn no rồi mới ra à?" Lâm Khả Vi hỏi.

Lâm Vũ Hách cười mắng: "Biến đi, chị định biến việc làm em buồn nôn thành sự nghiệp trọn đời của mình đấy à?"

"Cũng không phải không được."

Lâm Vũ Hách giơ tay nhấc cà phê trên bàn lên, đi về phía chị mình và giơ ngón giữa lên. Lâm Khả Vi không thèm để ý đến cậu ta, chỉ cười vẫy tay chào Hướng Biên Đình: "Có dịp gặp lại nhé, Tiểu Hướng."

Ra ngoài, Lâm Vũ Hách mở cà phê uống một ngụm, rồi nói với Hướng Biên Đình: "Chị tôi là vậy đó, thích đùa giỡn, nói năng lung tung, cậu đừng để tâm đến những gì chị ấy nói, toàn là nói bừa thôi."

"Tôi biết."

Lâm Vũ Hách vừa uống cà phê vừa cười nói: "Chị ấy chỉ thấy cậu đẹp trai nên mới hứng thú, cả trăm năm mới thấy được một mỹ nam cấp độ này, không phát điên mới lạ."

Hơn nữa chị cậu ta chỉ thích kiểu như Hướng Biên Đình, những bạn trai trước đây đều là kiểu như Hướng Biên Đình, cao cao gầy gầy, lịch sự, lại có chút khí chất lạnh lùng, nhưng những người đó so với Hướng Biên Đình thì kém xa. Không nói cái khác, chỉ riêng khí chất thôi cũng không thể sánh bằng rồi.

Hướng Biên Đình cười cười, không nói gì.

Lâm Vũ Hách và chị cậu ta rất giống nhau, hai người cười lên là khóe mắt đều cong xuống, họ cũng có nhiều biểu cảm nhỏ giống nhau.

Hạ Tuyên về nhà tắm rửa rồi ngủ một chút, tỉnh dậy làm chút đồ ăn trưa, chiều lại quay về studio. Tối nay có bạn hẹn đi ăn, hắn làm việc đến bảy giờ mới kết thúc, đi có hơi muộn.

Bữa tiệc hôm nay có khá đông người, trong phòng có tám chín người, có cả nam lẫn nữ. Ngồi đây phần lớn đều là thợ xăm, có người dẫn theo người nhà, cũng có người không, có vài người là bạn tốt trong giới của Hạ Tuyên, cũng có một hai người chỉ biết tên, không tính là thân.

Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm ngồi cùng nhau, Bạch Khâm vẫy tay về phía hắn: "Sếp Hạ, ngồi đây."

"Cuối cùng cũng đến, sếp Hạ đúng là người bận rộn, không giống những kẻ nhàn rỗi như chúng ta."

Bạch Khâm cắn thuốc cười cười, quay sang người vừa nói: "Cậu mà có năng lực và danh tiếng như thầy Hạ thì cũng bận thôi."

Hạ Tuyên ngồi xuống bên cạnh Bạch Khâm, nhìn y một cái: "Nhuộm tóc lúc nào vậy?"

Tóc Bạch Khâm bạc lấp lánh, trông rất nổi bật. Y đưa cho Hạ Tuyên một điếu thuốc, hỏi: "Mới nhuộm hôm trước, thế nào?"

Hạ Tuyên châm thuốc, hút một hơi, thở ra một làn khói, mỉm cười: "Khá hợp với cậu."

Người ngồi đối diện Bạch Khâm nói: "Tôi cũng vừa mới nói, đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn hoang dã thế này, sửa soạn một chút có khi còn ra mắt làm idol được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!