Chương 50: (Vô Đề)

Chân Hướng Biên Đình giờ đã không còn sưng như buổi sáng nữa, Hạ Tuyên đặt túi đá lên mắt cá chân cậu.

Ánh mắt Giang Lâm từ tay Hạ Tuyên chuyển sang mặt Hướng Biên Đình, thầm nghĩ thằng nhóc này vẫn khá bình tĩnh. Nhưng mà từ nhỏ nó đã vậy, vui buồn không thể hiện ra ngoài, nếu không phải quá hiểu em trai mình, thật sự anh cũng không thể đoán được suy nghĩ của nó.

Hạ Tuyên không nói gì thêm, đắp xong đá cho Hướng Biên Đình thì đi ra ngoài, nhìn có vẻ lạnh lùng. Giang Lâm nhìn theo bóng lưng của hắn, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Trước đó Hướng Biên Đình nói qua điện thoại với anh là có hàng xóm giúp đỡ, anh cứ tưởng chỉ là kiểu giúp một tay, vậy mà vừa rồi chuyện đó là sao? Ai mà có hàng xóm giúp đỡ đến mức này chứ?

Còn cả thằng nhóc Hướng Biên Đình này nữa, còn chơi trò hai mặt với anh.

Giang Lâm đi đến cuối giường, ngón tay chọc vào túi đá hai cái: "Anh chỉ kéo chăn của em mà em đã phản ứng mạnh như vậy, người ta kéo chăn rồi còn chạm vào chân em, sao em lại chẳng thấy phiền gì cả."

Hướng Biên Đình cười cười: "Hai người không giống nhau mà."

"Đúng, anh làm sao có thể so với hắn chứ." Giang Lâm cúi nhìn túi đá trên chân Hướng Biên Đình, đầu óc vẫn đang vận hành nhanh chóng, anh khẽ hừ một tiếng, đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: "Em thực sự hiểu rõ về hàng xóm của mình đến mức nào?"

Hướng Biên Đình liếc anh một cái: "Không phải nói không bàn về cái này nữa sao."

Giang Lâm ngồi xuống cạnh giường, quay đầu nhìn cậu: "Không bàn về chuyện của hai người, chỉ đang giúp em phân tích tình hình thôi."

Hướng Biên Đình nhìn anh nhưng không nói gì, chờ anh tiếp tục.

"Hắn độc thân?"

"Ừm."

"Sống một mình?"

"Ừm."

Giang Lâm im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Em chắc chắn là chỉ có phía em thích hắn không?"

Hướng Biên Đình hiểu Giang Lâm đang nói gì.

Ngay cả Lâm Vũ Hách cũng có thể nhận ra Hạ Tuyên đối xử đặc biệt tốt với cậu, cậu lại không cảm nhận được sao. Thực ra cậu nên tiến thêm một bước, chỉ là vì quá lý trí, thậm chí lý trí đến mức quá đà, cái gì cũng phải nhìn cho rõ ràng, phải xác nhận rõ ràng, mới chịu bước ra một bước, nên mới khiến cho bản thân ngày càng bị động.

Thực ra cũng không cần phải lý trí đến thế, nếu thật sự lý trí như vậy thì đã không có nhiều lần không kiềm chế được rồi.

Lần đầu tiên cậu thích một người, thích đến mức hơi vụng về, cũng có chút thận trọng.

Điện thoại của Giang Lâm đổ chuông, anh đi đến bên cửa sổ nghe máy. Hôm nay anh định dẫn Hướng Biên Đình đi ăn, nhưng Hướng Biên Đình bị thương ở chân không đi được, nên anh không đẩy cuộc hẹn với bạn bè, giờ bàn ăn bên đó cũng gần đủ người rồi, có người gọi điện thúc giục anh.

"Chưa đến giờ mà."

"Không gấp, tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ."

"Phạt rượu?" Giang Lâm cười một tiếng, "Đến muộn thì phạt thôi."

"Yên tâm, chắc chắn sẽ không cho các cậu có cơ hội phạt tôi đâu."

Giang Lâm cúp điện thoại, quay lại nói với Hướng Biên Đình: "Anh nói thật, hàng xóm của em cũng có gì đó không ổn lắm."

Hướng Biên Đình cười cười, tự đùa mình: "Trong nhà này chẳng có ai ổn cả."

Giang Lâm cũng không muốn nói nhiều, anh cười một tiếng: "Em tự nghĩ đi, anh không bận tâm chuyện đó nữa."

Giang Lâm vốn định đặt đồ ăn cho Hướng Biên Đình, nhưng vừa thấy Hạ Tuyên xách nguyên liệu vào thì đã biết không cần thiết nữa.

Hàng xóm nhà ai lại còn nấu cho ăn cơ chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!