Chương 5: (Vô Đề)

Lâm Vũ Hách nghe thấy động tĩnh bên này thì đi tới: "Xin lỗi nhé, bọn tôi thấy cửa không khóa nên vào luôn."

Hạ Tuyên nhìn cậu ta một cái: "Không sao."

"Đây có phải là "Studio Xăm Hình Giai Kỳ" không?"

"Đúng rồi."

"Đến sớm vậy." Hạ Tuyên nói câu này khi ánh mắt nhìn về phía Hướng Biên Đình.

Lâm Vũ Hách cười cười: "Không phải sợ muộn đông người sao."

"Ở đây chỉ có một thợ xăm, không đông đâu." Hạ Tuyên nói.

Lâm Vũ Hách nhìn tên studio, còn tưởng chủ nơi này là một cô gái, liền hỏi Hạ Tuyên: "Anh là ông chủ ở đây à?"

Hạ Tuyên gật đầu.

Có người đẩy cửa đi vào, là một cô gái trông khá dễ thương, tóc xoăn ngang vai, da rất trắng, miệng ngậm một cái bánh bao, tay cầm một ly tàu hũ.

Người vào là Trình Dư, trợ lý của Hạ Tuyên, cô xuống lầu mua bữa sáng nên vừa rồi không khóa cửa. Trình Dư ngẩn người nhìn ba người trong phòng, rồi thấy Hạ Tuyên vẫn còn mặc đồ hôm qua, cô bỏ cái bánh bao trong miệng ra, nói: "Ông chủ, tối qua anh lại ngủ ở đây hả?"

Hạ Tuyên ừ một tiếng. Hôm qua làm việc đến tận chín giờ tối mới xong, sau khi xong việc thì đã quá mệt, hắn ngả xuống sofa trong phòng nghỉ ngủ luôn.

Hạ Tuyên lấy điện thoại ra xem một chút, rồi nói với Trình Dư: "Giúp tôi tiếp khách chút, tôi còn vài hình phải gửi cho khách."

Hắn nhìn về phía Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách: "Ngồi trước đi, tôi qua ngay."

Lâm Vũ Hách gật đầu: "Anh cứ bận việc của mình trước đi."

Sau khi Hạ Tuyên đi, Lâm Vũ Hách lập tức quay sang thì thầm với Hướng Biên Đình: "Ông chủ này đẹp trai ghê."

Hướng Biên Đình không nói gì.

Quả thật rất đẹp trai, không chỉ đẹp mà còn biết ăn mặc, lần trước gặp, hắn có đeo một chiếc khuyên tai kim cương vuông ở tai phải, hôm nay đổi thành khuyên bạc đơn giản. Lâm Vũ Hách cũng đeo khuyên tai, nhưng cảm giác của hai người khi đeo không giống nhau lắm.

Trình Dư để bữa sáng xuống, rót hai ly trà đưa qua, Lâm Vũ Hách vội vàng nói: "Không sao đâu, cô cứ ăn sáng trước đi."

"Bữa sáng không gấp, khách hàng là trên hết." Trình Dư cười đưa trà qua, "Các cậu đều là thượng đế."

Người trông dễ thương, nói chuyện cũng dễ thương nữa, người làm ăn có khác, khiến Lâm Vũ Hách giờ chỉ muốn đặt một hình xăm luôn.

Lâm Vũ Hách nhận trà nói "cảm ơn", rồi hỏi cô: "Ông chủ của các cô chính là thợ xăm ở đây à?"

"Đúng rồi, cửa hàng chúng tôi chỉ có một thợ xăm, chính là ông chủ của tôi."

Lâm Vũ Hách vẫn khá kinh ngạc về người vừa có sắc vừa có tài kia: "Chưa nói đến cái khác, ông chủ của các cô nhìn cũng chất phết."

Trình Dư cười lên: "Chắc chắn rồi, nhiều khách đến xăm hình đều theo đuổi anh ấy đấy."

"Anh ấy có phải là người lai không?"

"Ừ."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"33 tuổi."

Lâm Vũ Hách hơi ngạc nhiên: "Nhìn không ra đấy, trẻ quá, tôi còn tưởng hai mươi mấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!