Chương 48: (Vô Đề)

Lâm Vũ Hách không nhận, trả lời: [Làm vậy thì còn gì là thú vị nữa.]

Hướng Biên Đình: [Vậy tôi mời cậu ăn cơm.]

Lâm Vũ Hách: [Ăn cơm thì được.]

Lâm Vũ Hách: [Chờ chân cậu khỏe lại đã rồi mời tôi.]

Lâm Vũ Hách: [Tôi chắc chắn sẽ chọn món đắt nhất.]

Hướng Biên Đình: [Được.]

Hướng Biên Đình đặt iPad lên tủ đầu giường, xoay cổ một chút vì đã hơi mỏi.

Ngoài cửa có tiếng gõ, giọng của đầu bếp từ bên ngoài vọng vào: "Cơm đã xong rồi."

Đầu bếp thường chỉ đến vào cuối tuần, hôm nay là trường hợp đặc biệt, Hướng Biên Đình đã gọi anh ta đến.

Hướng Biên Đình đáp lại một tiếng. Nằm cả buổi sáng, mông đã hơi tê.

"Cần tôi bê vào cho cậu không?" đầu bếp hỏi từ bên ngoài.

"Không cần, tôi ra ăn." Hướng Biên Đình không có thói quen ăn ở phòng khách, nói gì đến việc ăn trong phòng ngủ, ăn xong sẽ có mùi trong phòng, nước canh còn dễ bị bắn lên giường.

"Một mình có đi được không? Có cần tôi vào giúp không?" đầu bếp lại hỏi.

Hướng Biên Đình từ từ nhảy đến cửa, mở cửa ra.

Đầu bếp vẫn đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn chân cậu: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Dán cao dán lên vẫn có chút hiệu quả, Hướng Biên Đình cảm thấy mắt cá chân của mình rõ ràng không còn sưng như lúc mới dậy nữa.

"Khá hơn một chút rồi." Hướng Biên Đình nói.

Đầu bếp cười: "Chăm sóc tốt sẽ nhanh hồi phục thôi, may mà không bị tổn thương xương."

Hướng Biên Đình nhảy chậm từng bước về hướng nhà vệ sinh, đầu bếp cũng đi chậm lại theo bên cạnh: "Để tôi đỡ cậu nhé, nhìn cậu nhảy mà tôi cũng thấy mệt."

"Không cần đâu." Hướng Biên Đình lắc đầu, dù có ai đỡ cũng vẫn phải nhảy, cậu vẫn tự mình từ từ nhảy thôi.

Khi Hướng Biên Đình đi vào nhà vệ sinh, Hạ Tuyên trở về, khi bước vào thấy đầu bếp đang bày bát đĩa, đầu bếp nhìn hắn một cái.

Hạ Tuyên đóng cửa, đi thẳng về phía phòng ngủ, đầu bếp chỉ vào hướng nhà vệ sinh, nói: "Ở trong nhà vệ sinh đấy."

Hướng Biên Đình vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã gặp Hạ Tuyên, cậu hơi ngẩn ra: "… Không phải tối anh mới về sao?"

"Không yên tâm." Hạ Tuyên đáp, cúi mắt nhìn chân cậu.

"Sáng nay mọi thứ đều ổn." Hướng Biên Đình cười nói, "Em thậm chí còn chưa xuống giường."

Hạ Tuyên nhìn cậu: "Ngoan vậy sao."

Hướng Biên Đình rũ mắt, chạm nhẹ vào mũi, nói nhỏ: "Em vốn đã rất ngoan mà."

Thực ra cũng tùy người, dù sao thì cậu cũng không như vậy trước mặt người khác.

Có thể nói, trước đây cậu chưa bao giờ——

Nói những câu vô nghĩa và mơ hồ như thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!