Việc thuê người chăm sóc không nằm trong dự định của Hướng Biên Đình, cậu không thể để một người lạ tùy tiện vào nhà mình được.
"Không cần thiết."
"Không cần thiết sao? Cậu đã phải chống gậy rồi, tìm người chăm sóc vẫn hơn chứ."
"Không thích có người lạ trong nhà."
Thẩm Trạch nghĩ cũng đúng, với tính cách kén chọn của Hướng Biên Đình, có thuê người chăm sóc đến cũng chỉ phí tiền.
"Không thích có người lạ trong nhà, mà lại nhờ anh hàng xóm giúp đỡ." Thẩm Trạch hừ một tiếng, "Hàng xóm cũng là người nhà, đúng không?"
Hai chữ "người nhà" làm Hướng Biên Đình hơi ngẩn người.
"À đúng rồi, bà ngoại của cậu có biết chân cậu bị trật không? Nhờ bà đến ở vài ngày cũng được, có người chăm sóc cho cậu."
"Bà đi du lịch rồi."
"Chưa về sao? Không phải bà đã đi trước Quốc Khánh sao, đi lâu vậy rồi à?"
"Bà đã về một lần rồi lại đi tiếp."
"Bà ngoại của cậu thật quá phóng khoáng. Phóng khoáng như vậy mà cậu còn lo bà ở Giang Châu một mình buồn chán, tôi thấy hồi đó cậu cũng không nên thi vào Giang Châu."
Phóng khoáng và cô đơn không mâu thuẫn với nhau, Hướng Biên Đình biết cảm giác khi một mình đối diện với một căn phòng trống rỗng là như thế nào, cậu biết cảm giác đó, không dễ chịu, nhưng có thể quen dần.
Nhưng cậu hy vọng bà ngoại mình không cần phải quen với điều đó.
Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch lại tán gẫu một lúc nữa rồi cúp điện thoại, cầm quyển sách trên tủ đầu giường lên đọc. Bình thường cậu sẽ để Peter đeo lên cổ mình, giờ cổ cậu trống rỗng nên có hơi không quen.
Lâm Vũ Hách đã đồng ý sẽ livestream cho Hướng Biên Đình khi lên lớp, gần đến giờ học, cậu ta gửi một tin nhắn WeChat cho cậu.
Lâm Vũ Hách: [Sắp vào lớp rồi, một lát nữa gọi cho cậu nhé]
Hướng Biên Đình sực nhớ ra một vấn đề, nếu Lâm Vũ Hách gọi video cho cậu, vậy thì trong lúc đang học sẽ không thể lướt điện thoại được rồi?
Trước đó cậu không nghĩ tới việc này.
Hướng Biên Đình: [Thôi, không cần livestream cho tôi đâu, cậu cứ học cho tốt đi]
Lâm Vũ Hách: [Ơ? Sao vậy?]
Hướng Biên Đình: [Tự dưng không muốn học nữa]
Lâm Vũ Hách: [Thật á? Tôi không tin.]
Lâm Vũ Hách: [Rốt cuộc là sao?]
Hướng Biên Đình: [Không muốn làm phiền cậu chơi điện thoại]
Lâm Vũ Hách: [Không chơi điện thoại cũng không sao, tôi còn có thể tập trung nghe giảng]
Lâm Vũ Hách: [Hơn nữa bình thường tôi cũng đâu có chơi điện thoại nhiều đâu ╰_╯]
Lâm Vũ Hách: [Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa, dọn dẹp chuẩn bị lên lớp đi]
Lâm Vũ Hách: [Năm phút nữa gọi cho cậu]
Đúng hẹn, video call liền đến, Hướng Biên Đình cầm iPad nhận cuộc gọi, trên màn hình hiện ra nửa khuôn mặt của Lâm Vũ Hách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!