Hướng Biên Đình gật đầu.
Không đứng được thì cũng phải nói là đứng được chứ, không thì để Hạ Tuyên dìu mình đi vệ sinh à, nghĩ đến đây Hướng Biên Đình lại thấy mặt nóng bừng. Trước đây chưa từng thích ai, cũng thật không ngờ mình lại dễ ngại như vậy.
Cảm giác không bình tĩnh, không giống cậu chút nào.
"Bữa sáng muốn ăn gì?" Hạ Tuyên lại hỏi.
"Ừm?" Hướng Biên Đình ngẩn ra.
"Tôi nói tiếng nước ngoài à?" Hạ Tuyên nhìn chàng trai trong gương, giọng nói thấp xuống.
Hướng Biên Đình nhìn vào gương: "… Em ăn gì cũng được."
Hạ Tuyên ừ một tiếng, quay người đi ra ngoài: "Xong thì gọi tôi."
Hạ Tuyên ra ngoài lấy quần áo trong máy giặt ra phơi, rồi vào bếp mở tủ lạnh nhìn một cái.
Trong tủ lạnh có khá nhiều nguyên liệu, hắn lấy ra một ít, định nấu mì udon hải sản. Khi đang xử lý nguyên liệu thì Hướng Biên Đình trong nhà vệ sinh gọi hắn một tiếng.
Hướng Biên Đình đã rửa mặt xong, khi bế lên còn có mùi kem đánh răng, cũng là mùi bạc hà.
"Thầy Hạ, em đi thay đồ một chút." Hướng Biên Đình nhấc một tay chỉ về phía tủ quần áo, nói với Hạ Tuyên.
Tủ quần áo có ghế, Hạ Tuyên liền bế Hướng Biên Đình vào đặt lên ghế.
"Để tôi lấy đồ cho em." Hạ Tuyên nói, "Mặc cái nào?"
Hướng Biên Đình chỉ vào tủ đồ ở trong: "Trong đó, anh cứ tùy ý lấy một cái là được."
Thay đồ không tốn nhiều thời gian, Hạ Tuyên đưa quần áo cho Hướng Biên Đình xong, vẫn ở lại trong phòng quần áo không đi ra ngoài.
Cũng không phải lần đầu tiên thay đồ trước mặt Hạ Tuyên, nhưng Hướng Biên Đình cảm thấy mình còn không bình tĩnh bằng lần trước. Đầu tiên cậu mặc quần vào, rồi quay lưng về phía Hạ Tuyên cởi áo choàng ra.
Đây không phải là ký túc xá kéo rèm, ánh sáng rất đủ, lưng của cậu trai, eo của cậu trai, Hạ Tuyên đều nhìn rất rõ.
Hướng Biên Đình ngồi đó c** đ* mà lưng vẫn thẳng, trên eo có hai hõm eo rất rõ, bị quần che một nửa, nửa kín nửa hở, vừa đủ để khiến người khác phải chú ý.
Hướng Biên Đình đã mặc áo xong, bộ đồ ở nhà màu sáng, mặc vào trông rất trẻ trung, hoàn toàn khác với lúc nãy, thậm chí chỉ nhìn từ phía sau cũng đã thấy quyến rũ.
Khi Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình ra ngoài, cậu nghĩ nếu ngày mai chân mình vẫn sưng không nhúc nhích được thì chắc thật sự phải mua một cái gậy thôi.
Làm sao có thể để Hạ Tuyên cứ bế mình đi qua đi lại như vậy chứ.
Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào phòng ăn, nói: "Ngồi đây một chút, ăn sáng xong rồi về phòng. Đợi tôi mười phút."
Hướng Biên Đình ừm một tiếng.
Không phải đợi lâu, Hạ Tuyên đã bưng hai bát mì thơm phức đến.
Hướng Biên Đình trước đây cũng từng ăn bữa sáng Hạ Tuyên làm, nhưng tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác lúc đó.
Hạ Tuyên ăn xong trước, rửa bát xong rồi nói với Hướng Biên Đình: "Tôi về nhà một chuyến."
Hắn về nhà thay một bộ đồ, khi trở lại thì thấy Hướng Biên Đình đang cầm bát không định đứng dậy.
Hạ Tuyên đi thẳng qua cầm bát đũa trong tay Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình ngồi xuống, nhìn Hạ Tuyên mang bát vào bếp, liền ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ hắn.
Ba phút sau, Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào phòng ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!