Chương 45: (Vô Đề)

Gió ấm áp thổi vào mặt, Hướng Biên Đình cảm thấy mình vẫn chưa thể thở bình thường. Hạ Tuyên nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thỉnh thoảng lại chạm vào tai cậu.

Hạ Tuyên đứng bên giường, nhìn xuống bạn nhỏ trước mặt. Lần đầu tiên gặp Hướng Biên Đình, cậu đã mặc chiếc áo choàng ngủ màu xanh đậm này, nhưng giờ Hạ Tuyên nhìn cậu trong chiếc áo đó lại cảm thấy khác hẳn. Hồi đó, mọi thứ rất trong sáng, hắn chỉ bị thu hút bởi khí chất của cậu bạn nhỏ này, không giống như bây giờ, nó đã trộn lẫn với h*m m**n.

Hắn biết không thể ở một mình với Hướng Biên Đình quá lâu, nên sau khi sấy tóc xong, hắn cũng chuẩn bị ra về. Tất nhiên không phải hắn không muốn ở lại, mà là hắn không muốn tự dằn vặt mình. Hắn hiểu rõ tính cách của mình, đã dùng hết kiên nhẫn của cả đời vào Hướng Biên Đình rồi, nhưng kiên nhẫn luôn có giới hạn, không đủ để chống lại h*m m**n do bản năng của đàn ông mang lại.

Hạ Tuyên sấy tóc cho Hướng Biên Đình xong thì đi ra phòng khách lấy cặp sách và điện thoại cho cậu, còn rót cho cậu một cốc nước để trên tủ đầu giường.

"Tối có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé, tôi đi trước đây." Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình gật đầu: "Ừm… hôm nay cảm ơn anh nhé, thầy Hạ."

"Ngủ đi." Hạ Tuyên đi ra và đóng cửa lại.

Hướng Biên Đình nhìn cánh cửa, ngây người một lúc.

Hạ Tuyên dọn ghế trong phòng tắm về chỗ cũ, rồi phân loại quần áo của Hướng Biên Đình cho vào máy giặt. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm và phòng khách, hắn mới về nhà.

Hướng Biên Đình nằm trong chăn xem điện thoại, cảm thấy cổ chân vừa nóng vừa sưng, nhưng không còn đau như lúc nãy nữa. Cậu nhắn tin cho Lâm Vũ Hách.

Hướng Biên Đình: [Cậu giúp tôi một việc được không?]

Lâm Vũ Hách: [Tất nhiên rồi]

Lâm Vũ Hách: [Việc gì vậy?]

Hướng Biên Đình: [Tôi xin nghỉ năm ngày, mấy ngày này cậu có thể livestream cho tôi không?]

Lâm Vũ Hách: [? ?]

Hướng Biên Đình: [Chỉ cần gọi video, camera hướng về bảng là được, tôi muốn nghe bài giảng.]

Hướng Biên Đình: [Tôi sẽ trả tiền cước dữ liệu, được không?]

Hướng Biên Đình: [Nếu được thì sẽ có phần thưởng khác.]

Lâm Vũ Hách suýt quỳ xuống trước Hướng Biên Đình, thầm nghĩ đây có phải là thế giới của học bá không?

Lâm Vũ Hách gửi một loạt biểu tượng "ôm quyền".

Lâm Vũ Hách: [Cậu nên đến xem tôi quỳ như thế này đã đúng chưa.]

Hướng Biên Đình nhìn điện thoại và cười.

Hướng Biên Đình: [Nếu được thì cho tôi một câu chắc chắn.]

Lâm Vũ Hách: [Tất nhiên là được rồi.]

Hướng Biên Đình: [Cảm ơn cậu.]

Lâm Vũ Hách: [Thực ra thiếu một hai tiết cũng không sao, cậu thông minh như vậy mà, chỉ cần một chút thời gian là theo kịp thôi, hay cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, học online mệt lắm.]

Không muốn nghỉ học chỉ là một lý do bề ngoài thôi.

Ở nhà năm ngày không làm gì thật sự rất chán, đó mới là điều khiến người ta phiền muộn.

Hướng Biên Đình: [Ở nhà chả có việc gì làm.]

Hướng Biên Đình: [Thôi thì nghe bài giảng cho đỡ chán.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!