Chương 43: (Vô Đề)

Hướng Biên Đình cắn một miếng dưa hấu rồi lắc đầu, nghiêng đầu sang một bên, nói: "Thầy Hạ, có thể giúp em mang Peter qua không?"

"Ừ." Hạ Tuyên đặt cái nĩa xuống.

Hạ Tuyên phải mất một lúc để trêu đùa Peter qua lớp kính mới mang nó ra khỏi hộp được. Peter quen đường quen lối quấn quanh cổ tay hắn, đến khi tới chỗ Hướng Biên Đình thì nó từ cánh tay Hạ Tuyên chậm rãi trèo lên ngực cậu.

Hướng Biên Đình xoa xoa đầu nó, Peter thè lưỡi ra, bám vào ngực cậu rồi chầm chậm trèo lên vai, sau đó đầu nó từ dưới cổ cậu chui ra, quấn quanh cổ một vòng.

Lần đầu tiên Hạ Tuyên gặp Hướng Biên Đình, cậu cũng có con rắn quấn quanh cổ như vậy.

"Tại sao lại nuôi rắn?" Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.

Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn, ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi đuôi Peter hai cái, "Vì em thấy nó dễ thương thôi. Anh không thấy nó trông thật ngốc nghếch à?"

Hạ Tuyên cười cười: "Cũng khá ngốc."

"Lúc nhỏ thì còn ngốc hơn, giờ còn lớn lên một chút rồi." Hướng Biên Đình kéo đầu Peter lên, nhìn một lúc không nhịn được cười, "Thật sự rất dễ thương, còn làm mặt nhăn nữa này." Hướng Biên Đình nắm đầu Peter quay lại cho Hạ Tuyên xem.

Hạ Tuyên cũng không nhịn được cười.

Peter là món quà sinh nhật mà bố Hướng Biên Đình đã tặng cho cậu, trước sinh nhật, bố hỏi cậu muốn gì, đúng lúc cậu đang lướt qua nhiều bài viết về rắn cảnh trên mạng, thấy chúng rất ngầu, nên đã nói với bố là muốn một con rắn cảnh, còn chỉ định là một con rắn hắc vươn.

Việc nuôi rắn thường không được người lớn hiểu, bố cậu cũng không hiểu, nhưng vẫn đồng ý. Peter là do Hướng Biên Đình tự đi chọn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy hợp mắt. Lúc nhỏ thì dễ thương, lớn lên lại vừa đẹp vừa dễ thương, còn hơi ngốc nghếch.

Đến giờ ăn, Bạch Khâm đi đến quán cà phê tìm Tiêu Dịch Dương, ban đầu định rủ Hạ Tuyên đi ăn tối cùng, nhưng lên tầng hai thì phát hiện hắn không có ở đó. Chủ studio không ở, nhưng trợ lý thì có, hỏi trợ lý thì được biết cả ngày hôm nay hắn không đến.

Chuyện lạ, chiến sĩ thi đua mà cả ngày không đến studio kìa.

Bạch Khâm liền gọi điện cho hắn.

Hạ Tuyên ra ban công, lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng châm lửa, nghe máy Bạch Khâm.

"Tối nay ăn ở đâu thế sếp Hạ?"

"Có chuyện gì không?"

"Rủ anh đi ăn chứ còn chuyện gì được, anh đang ở đâu?"

Hạ Tuyên rít một hơi thuốc, nói: "Ở nhà."

"Vậy bọn em đến đón anh."

"Không cần, tôi có bữa tối rồi."

"Anh tự nấu à?" Bạch Khâm không khách sáo chút nào, "Vậy hai bọn em qua nhà anh ăn ké nhé, còn tiết kiệm được tiền."

"Cậu thật sự không khách sáo chút nào cả."

"Với anh thì cần khách sáo gì."

"Không có ai để cậu ăn ké đâu, tôi ở nhà người khác."

"Nhà người khác? Anh không phải nói là anh—" Bạch Khâm dừng lại một chút, "Anh không phải ở nhà Tiểu Hướng đấy chứ?"

Hạ Tuyên cắn thuốc, ừ một tiếng.

"Ừ?" Giọng Bạch Khâm lên cao, "Có tiến triển rồi sao?"

"Cậu ấy bị trẹo chân, không tiện đi lại, tôi qua giúp một tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!