Chương 40: (Vô Đề)

"Biết." Hướng Biên Đình vừa nói vừa thở hổn hển.

"Vậy lát nữa chỉ đường cho tôi."

Âm thanh hổn hển của cậu bé như văng vẳng bên tai Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình đang kề sát bên lưng hắn, hắn có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim Hướng Biên Đình.

Hạ Tuyên vừa cõng Hướng Biên Đình đi được một lát, thì phía sau có bạn trong lớp gọi: "Hướng Biên Đình, cậu còn chưa nhận giải thưởng nữa!"

Hạ Tuyên quay lại nhìn, thấy đông nghịt người, không biết phải chờ đến bao giờ mới nhận được giải thưởng.

"Để người khác nhận giúp đi." Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình, "Tôi dẫn em đến phòng y tế trước."

Hướng Biên Đình vòng tay qua cổ Hạ Tuyên, giờ cậu chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến việc nhận giải nữa. Cậu giờ giống như lúc nãy chạy vậy, cơ thể thì ở trên lưng Hạ Tuyên, linh hồn thì bay bổng trên không.

Cậu không nói được câu nào hoàn chỉnh, chỉ ậm ừ một tiếng.

Vừa lúc Lâm Vũ Hách và nhóm bạn chạy từ chỗ khán đài về, Lâm Vũ Hách có vẻ lo lắng: "Không phải bị trật chân rồi chứ?"

Hạ Tuyên hỏi họ: "Ai có thuốc Vân Nam Bạch Dược không?"

"Thật sự bị trật rồi à?"

Mấy người đều lắc đầu, không ai có.

Hạ Tuyên nói với Lâm Vũ Hách: "Một lát nữa cậu giúp cậu ấy nhận giải được không, có tiện không?"

"Tiện chứ, đương nhiên là tiện."

Cặp sách của Hướng Biên Đình còn ở chỗ Lâm Vũ Hách, Hạ Tuyên bảo Lâm Vũ Hách lấy bình nước trong cặp ra cho cậu.

Hướng Biên Đình nhận lấy bình nước uống một ngụm, lúc này mới nhớ là mình đang khát, cậu nằm trên lưng Hạ Tuyên uống hết nửa bình.

"Đưa cặp cho tôi." Hạ Tuyên nhấc một tay lên, để Lâm Vũ Hách treo cặp lên tay hắn, rồi lại đỡ lấy chân Hướng Biên Đình.

"Để em tự cầm." Hướng Biên Đình nói.

"Không cần."

Hạ Tuyên không chần chừ thêm một giây nào, vừa bước đi vừa cõng Hướng Biên Đình ra khỏi sân. Nhịp tim Hướng Biên Đình đập nhanh, mà không cách nào hạ xuống, ngược lại còn có xu hướng đập ngày càng nhanh hơn. Nhịp thở của cậu cũng giống như nhịp tim, vừa nhanh vừa rối loạn. Gò má nóng rực, hơi thở cũng nóng, hơi thở hỗn loạn quấn quanh gáy Hạ Tuyên.

Bức tường tỏ tình có bài viết nói rất đúng, người Hạ Tuyên rất thơm.

Hắn đã xịt nước hoa, mùi hương ở phía sau tai là rõ ràng nhất, nhưng cũng không nồng nặc, vẫn chỉ thoang thoảng.

Bước chân Hạ Tuyên không chậm, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ đi bình thường của cậu. Hướng Biên Đình không thấp, trọng lượng cũng không nhẹ, chiều cao của cậu thuộc hàng top trong đám con trai trong lớp, bình thường thì không có mấy người có thể cõng cậu, nhưng Hạ Tuyên không chỉ cõng cậu một cách vững vàng, mà còn có thể đi nhanh, thể lực thật sự rất mạnh mẽ.

Nhưng mà khoảng cách từ sân vận động đến phòng y tế vẫn còn khá xa, Hướng Biên Đình sợ Hạ Tuyên cõng lâu sẽ mệt, nên cậu nhích phần thân trên để điều chỉnh trọng tâm, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho hắn.

Khi cậu điều chỉnh, người không còn áp sát vào lưng Hạ Tuyên nữa, Hạ Tuyên cảm thấy phía sau trống rỗng, biết cậu đang điều chỉnh trọng tâm.

"Tôi cõng em được, cứ yên tâm nằm đi."

"Phòng y tế xa lắm."

Hạ Tuyên không nói gì, tay trực tiếp giữ lấy chân Hướng Biên Đình nhấc lên một chút, người Hướng Biên Đình hơi ngả về phía trước, lại dán vào lưng hắn, mũi cậu còn chạm vào tóc hắn.

Màu tóc của hắn là nâu sẫm, đuôi tóc hơi xoăn một chút.

Hướng Biên Đình vòng tay qua cổ hắn, cũng không dám siết quá chặt, nhưng cơ thể thì không ngần ngại áp sát vào hắn, đầu tựa vào vai hắn, đầu hơi nghiêng, ánh mắt từ chân mày hắn quét dần xuống sống mũi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!