Hướng Biên Đình vừa tỉnh dậy đã cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn WeChat từ Thẩm Trạch gửi đến mấy cái, do chênh lệch múi giờ nên Thẩm Trạch dậy sớm hơn Hướng Biên Đình. Mấy ngày nay, mỗi sáng khi tỉnh dậy, Hướng Biên Đình đều nhận được tin nhắn WeChat của cậu ta, mở ra là một loạt tin nhắn.
Hướng Biên Đình cảm thấy tên này nói nhiều hơn trước rồi.
Cậu rửa mặt xong, mặc đồ, trước khi ra khỏi cửa thì "phê duyệt" từng tin nhắn của Thẩm Trạch, xem xong thì trả lời: [Trước đây sao không thấy cậu có nhu cầu chia sẻ cao như vậy?]
Thẩm Trạch trả lời: [Xa thơm gần thối, dạo này tôi rất nhớ cậu.]
Hướng Biên Đình: [Off đây.]
Hướng Biên Đình: [Đại vương phải vào triều sớm.]
Thẩm Trạch gửi một emo cười lớn.
Thẩm Trạch: [Ở đây chỉ có một đám người nước ngoài, cũng không có gì để nói với họ.]
Hướng Biên Đình: [Hôm qua không phải cậu còn đi dự tiệc của bạn học sao, không phải hòa nhập tốt lắm sao?]
Thẩm Trạch: [Cuộc đời là một vở kịch.]
Thẩm Trạch: [Dạo này cậu bận gì vậy, sao ban ngày không trả lời tin nhắn của tôi?]
Hướng Biên Đình: [Tập quân sự, không có thời gian xem điện thoại.]
Hướng Biên Đình: [Không nói nữa đâu, nói nữa thì muộn mất.]
Gửi xong tin nhắn này, Hướng Biên Đình liền ra ngoài, cậu đóng cửa rồi liếc nhìn về phía nhà hàng xóm.
Không thấy giỏ trên sàn nữa rồi.
Trên điện thoại lại hiện lên tin nhắn của Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch: [Chỗ cậu ở không phải gần trường lắm sao? Lái xe qua đó mất bao lâu?]
Hướng Biên Đình: [Không lái xe.]
Thẩm Trạch: [Bố cậu không mua xe cho cậu à?]
Hướng Biên Đình: [Định mua, nhưng bị tôi ngăn lại.]
Thẩm Trạch: [Vậy bình thường cậu đi học bằng cách nào?]
Hướng Biên Đình: [Xe đạp công cộng.]
Thẩm Trạch: [?]
Thẩm Trạch: [Quá giản dị rồi đó, thiếu gia?]
Hướng Biên Đình: [Cũng bình thường thôi, có gì mà quá giản dị.]
Đi xe đạp tiện hơn đi xe hơi nhiều, khu chung cư và gần trường học đều có xe đạp công cộng, đi đâu cũng có thể dừng lại, lại còn thân thiện với môi trường. Nói thật, nếu phải lái xe đến trường, mỗi ngày ít nhất cậu cũng phải dậy sớm hơn nửa tiếng.
Hướng Biên Đình đi học bằng xe đạp công cộng, về nhà cũng vậy. Chớp mắt đã qua một tuần, đợt tập quân sự cũng kết thúc. Hôm đó, Lâm Vũ Hách muốn đến nhà cậu thăm Peter. Sau giờ học, cậu cùng Lâm Vũ Hách về nhà, hai người mỗi người đi một chiếc xe đạp công cộng.
Hai người vừa đạp xe vừa nói chuyện, không lâu sau Hướng Biên Đình đã dừng lại, đỗ xe ở khu vực quy định, Lâm Vũ Hách cũng dừng xe theo.
Lâm Vũ Hách là người địa phương, cũng có chút hiểu biết đối với giá nhà ở Giang Châu. Cậu ta nhìn quanh các tòa nhà, hơi ngơ ngác: "Cậu ở gần đây à?"
Hướng Biên Đình ừ một tiếng, dẫn Lâm Vũ Hách đi về phía cổng khu chung cư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!