Không cần để ý đến ánh mắt người khác, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Lâm Vũ Hách đứng bên cạnh nhìn mà ngẩn người, trong lớp, cậu ta thân với Hướng Biên Đình nhất, có thể nói là hiểu rõ tính cách của Hướng Biên Đình, rõ ràng là Hướng Biên Đình tự chủ động cúi đầu để người ta phủi cát cho mình. Cậu ta rất bối rối, đây có phải là điều mà Hướng Biên Đình sẽ làm không?
Cậu ta nghe thấy ở phía sau có một cô gái thì thầm: "Trời ơi, mình cũng muốn chạm…"
"Chỉ được nghĩ thôi." Một cô gái khác cười đáp lại.
"Người đó là ai vậy?"
"Không biết, có lẽ là bạn của cậu ấy?"
"Chậc, đúng là bạn của trai đẹp thì đều là trai đẹp."
Lâm Vũ Hách cười khẩy một tiếng, trong lòng nghĩ hôm nay chắc bức tường bày tỏ tình cảm ở trường sẽ rất nhộn nhịp đây.
Hướng Biên Đình đi nhận giải, nhận một tấm giấy khen và một huy chương. Quy trình trao giải khá trang trọng, ba người đứng đầu còn phải lên bục nhận giải, nhận xong còn phải chụp ảnh lưu niệm.
Xuống khỏi bục, Hướng Biên Đình tháo huy chương trên cổ ra rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, các môn thi buổi sáng đã xong, không biết buổi chiều Hạ Tuyên có ở lại xem tiếp không.
Hạ Tuyên xách túi đi tới, mũi Hướng Biên Đình bị gió thổi đỏ lên, hắn đưa cặp cho cậu, nói: "Lấy áo khoác trong cặp ra mặc vào."
Hướng Biên Đình hít mũi một cái, ừm một tiếng rồi mở cặp lấy áo khoác ra mặc vào. Cậu cuộn tấm giấy khen lại cùng huy chương rồi nhét vào cặp.
Đến giờ ăn, sinh viên trên sân thể thao đều túm năm tụm ba đi về phía nhà ăn, Lâm Vũ Hách vác cặp lên vai, nói: "Đi thôi, đi ăn nào."
Hạ Tuyên liếc sang Hướng Biên Đình: "Em đi đâu ăn?"
"Nhà ăn." Hướng Biên Đình không chắc chắn, hỏi: "Anh phải về à?"
"Buổi chiều em không thi đấu nữa sao." Hạ Tuyên nhìn cậu, "Buổi chiều không cho tôi xem thi đấu à?"
Hướng Biên Đình cười cười: "Vậy anh đi với em đến nhà ăn ăn nhé."
Họ đi đến nhà ăn gần sân thể thao, bình thường vào thứ Bảy thì nhà ăn sẽ không đông lắm, nhưng hôm nay trường tổ chức đại hội thể thao nên rõ ràng là người trong nhà ăn đông hơn, tìm một vòng mới thấy một cái bàn trống, Lâm Vũ Hách để cặp lên ghế để chiếm chỗ.
"Tôi đi lấy đồ tự chọn." Trần Gia Hiên nói.
"Cậu không ăn ở đây à?" Lâm Vũ Hách hỏi cậu ta.
Trần Gia Hiên lắc đầu.
Hướng Biên Đình để cặp lên ghế trống bên cạnh, hỏi Hạ Tuyên: "Anh muốn ăn gì? Mì hay cơm, hay món gì khác?"
"Cứ ăn giống em là được." Hạ Tuyên liếc nhìn về phía quầy, hình ảnh món ăn trên biển hiệu trông có vẻ ngon miệng, "Hoặc em đề cử cho tôi."
Lâm Vũ Hách cầm điện thoại cúi đầu gõ chữ, nghe vậy cười một tiếng: "Thầy Hạ, anh không thể để Đình Đình đề cử cho mình được đâu, cậu ấy kén ăn lắm, nếu để cậu ấy đề cử thì nhà ăn chẳng có món nào ngon cả đâu."
Điều này thì Hướng Biên Đình không thể phản bác, cậu không ăn được nhiều món, nhưng chuyện này không liên quan đến hương vị của những món ăn đó, mà là vấn đề khẩu vị cá nhân của cậu.
"Em có thể đề cử cho anh một cách khách quan." Hướng Biên Đình nghiêm túc nói, "Nếu nói khách quan, thì món ngon cũng khá nhiều."
Hạ Tuyên cười: "Vậy em đề cử khách quan cho tôi đi."
Trần Gia Hiên có hơi nhát gan khi đứng trước người ngoài, không quen biết Hạ Tuyên, không muốn ăn cùng người không quen, nên đã tự lấy một phần cơm rồi về ký túc xá trước, lúc đi còn chào họ một tiếng. Hướng Biên Đình đề cử cho Hạ Tuyên món cơm vịt nướng, Hạ Tuyên gật đầu: "Vậy lấy cái này."
Hướng Biên Đình nói với cô ở quầy: "Cô ơi, cho một phần cơm vịt nướng."
"Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!