"Ê, làm gì vậy." Lý Nhuỵ đẩy tay cậu ta ra, "Sao đi lâu vậy?"
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đứng sau Lưu Siêu thì hơi ngẩn ra.
"Anh vừa thay quần." Lưu Siêu nói.
Lý Nhuỵ nhìn Hướng Biên Đình, rồi lại nhìn sang Hạ Tuyên, biểu cảm có hơi ngây ra. Rồi cô chuyển sang nhìn Lưu Siêu, ánh mắt như muốn hỏi: "Người này là ai vậy?"
Lưu Siêu chợt nhận ra, lúc này mới có chút ý thức về sự nguy hiểm, cậu ta chắn trước mặt Lý Nhuỵ nói: "Em có bạn trai rồi đấy nhé, Lý Nhuỵ."
Lý Nhuỵ cười mắng một câu: "Nghĩ gì vậy, thần kinh à."
Lưu Siêu nghiêm túc: "Anh nói nghiêm túc đấy."
"Em cứ nhìn thấy một người đàn ông khác cái là thích thì anh còn ở bên em làm gì, đổi bạn gái đi cho rồi."
"Ầy…" Lưu Siêu nhượng bộ, "Nói gì vậy chứ…"
"Anh nói gì thì em nói nấy."
Lý Nhuỵ không thèm để ý đến Lưu Siêu, quay sang vẫy tay với Hướng Biên Đình: "Chào cậu nhé."
"Chào." Hướng Biên Đình lịch sự đáp lại.
Người đàn ông bên cạnh đẹp trai quá, đẹp đến mức Lý Nhuỵ như mắc hội chứng sợ đàn ông đẹp, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hơn nữa cô luôn cảm thấy người này trông hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó.
Ngoài trời hơi lạnh, đùi Hướng Biên Đình lạnh buốt. Cậu thì không sao, chỉ cảm thấy quần bị gió thổi hơi lạnh, Lưu Siêu thì không được như vậy, cậu ta đang hối hận vì đã đổi sang quần cộc theo Hướng Biên Đình, giờ lạnh đến mức chân run lẩy bẩy.
"Sao mới tháng này mà đã lạnh thế này rồi nhỉ." Lưu Siêu xoa xoa đầu gối.
Lý Nhuỵ cười một tiếng: "Anh sao thế hả, trời này mà cũng không chịu được à? Hôm nay còn có nắng nữa mà."
"Thật sự là sắp thấp khớp rồi, biết vậy không đổi quần."
Hôm nay có nắng, nhưng gió lại lớn. Hạ Tuyên lén nhìn xuống dưới chân Hướng Biên Đình, hai chân trắng nõn thẳng tắp, mảnh mai nhưng không yếu đuối, nhìn khá khỏe khoắn. Cậu mặc một chiếc quần shorts thể thao khá rộng, gió thổi làm ống quần dính vào đùi.
Trần Gia Hiên trong nhóm ký túc xá nói đã giữ chỗ cho họ ở khán đài, ai ngờ vừa vào sân đã thấy đông đúc, giữ chỗ cũng như không, hoàn toàn không tìm thấy người đâu cả.
"Giữ chỗ gì chứ, có phải là cấp ba đâu." Lưu Siêu nhìn điện thoại nói, "Cái đồ ngốc."
Trong loa phát thanh vang lên âm thanh thông báo danh sách thi đấu, trong đó có tên Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên đi cùng Hướng Biên Đình đến chỗ thi đấu. Khu vực thi đấu tập trung khá nhiều người, hầu hết không phải là vận động viên tham gia, chỉ đơn thuần là đến xem, rất rõ ràng là họ đều đang nhìn Hướng Biên Đình đang đứng trong hàng ngũ.
Hạ Tuyên đứng bên cạnh chờ Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình đang xếp hàng bỗng quay đầu nhìn hắn một cái. Hạ Tuyên tưởng cậu có việc, nên đi tới.
"Sao vậy?" Khi hắn nói chuyện với Hướng Biên Đình, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn.
"Hay là anh ngồi một chỗ ở khán đài đi." Hướng Biên Đình hơi ngại ngùng, hôm nay Hạ Tuyên vốn là đến xem đại hội thể thao, giờ lại thành người xách túi cho cậu, "Khi nào thi xong em sẽ gọi anh."
"Đến lúc đó em có tìm được tôi không." Hạ Tuyên không đồng ý lời đề nghị của cậu, nói: "Tôi ở đây."
"Chủ yếu là em hơi ngại…"
"Vừa nãy gọi anh trai sao không thấy ngại."
Hướng Biên Đình rũ mắt cười: "Cái này không giống nhau mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!