Hạ Tuyên đang nhìn về phía Hướng Biên Đình đi vào sân vận động, giữa một đám áo khoác màu sáng, chỉ có cậu mặc đồ đen, dáng người cao ráo, thân hình nổi bật, dễ dàng thu hút ánh nhìn. Hôm nay cậu mặc bộ đồ này, rõ ràng là phiên bản cao cấp hơn của bộ vest lần trước, chất liệu và kiểu dáng hoàn toàn không cùng cấp bậc. Bộ vest không phải kiểu dáng cứng nhắc, nhìn rất phong độ nhưng không quá nghiêm túc.
Đây là đồ của cậu, quần vừa vặn, ống quần cũng không ngắn, quần âu tôn dáng, làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp của cậu.
Hướng Biên Đình vẫy tay về phía hắn, có vẻ không quan tâm đến sự chú ý của các bạn học xung quanh. Khi cậu vẫy tay, một đám người trong hàng cũng nhìn về phía này.
Hạ Tuyên còn chưa đến, thì phụ đạo viên bỗng nhiên xuất hiện, đi đến trước Hướng Biên Đình và nhìn một vòng, "Ôi" một tiếng, ánh mắt sáng lên: "Quả thật mặc đồ của mình thì hợp nhất, nhìn rất phong độ."
Anh ta vỗ vai Hướng Biên Đình: "Em cứ đứng ở phía trước một chút nhé, khoa chúng ta chắc chắn có mặt mũi đấy."
Trong đám đông có một giọng nữ vang lên: "Thầy ơi, thầy thật sáng suốt."
Phụ đạo viên ngẩng cao đầu cười rất khiêm tốn, cũng thấy mình sáng suốt cực kỳ: "Cho nên vẫn phải tiếp thu ý kiến của quần chúng đó."
Phụ đạo viên cầm cốc nước đi chỗ khác, Hướng Biên Đình liếc nhìn về phía Hạ Tuyên, hắn đã vào trong sân vận động. Hạ Tuyên siêu đẹp trai rồi, không cần phải nói, nhưng đã đẹp trai lại còn biết tút tát, chỉ cần nhìn vóc dáng thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn rồi.
Khi hắn đi về phía này, đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào.
Lâm Vũ Hách thấy Hạ Tuyên thì nghệt mặt ra, cậu ta nhìn Hướng Biên Đình, hỏi: "Thầy Hạ không phải đến xem đại hội thể thao đấy chứ?"
Hướng Biên Đình gật đầu: "Đúng vậy."
Đến đây thì Lâm Vũ Hách mới nhận ra mối quan hệ của hai người này không phải bình thường. Cậu ta cảm thấy câu hỏi của mình không chính xác—rõ ràng Hạ Tuyên không phải đến xem đại hội thể thao, mà là đến xem Hướng Biên Đình thi đấu.
Chỗ này quá đông người, Hướng Biên Đình đi thẳng về phía Hạ Tuyên.
"Đến sớm ghê." Hướng Biên Đình nhìn hắn, nói.
"Không sớm, vừa lúc." Ánh mắt Hạ Tuyên dừng lại trên người cậu, nói: "Bộ này rất đẹp."
Không hiểu sao Hướng Biên Đình bỗng thấy hơi ngại ngùng, liền xoa mũi cười nói: "Hơi đẹp hơn bộ trước một chút."
"Em mặc gì cũng đẹp."
Hướng Biên Đình chạm phải ánh mắt hắn, nhưng cậu không tránh đi, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ừm, em mặc đồ thể thao cũng khá đẹp."
Hạ Tuyên nhìn cậu.
Giọng của Hướng Biên Đình nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Một lát sẽ cho anh xem."
"Hướng Biên Đình." Lớp trưởng bên đó gọi.
Hướng Biên Đình quay đầu lại, thấy lớp trưởng đang cầm cờ khoa.
"Cờ của cậu." Lớp trưởng giơ cờ lên.
"Chờ chút, tôi tới ngay."
Lâm Vũ Hách nói với lớp trưởng: "Đưa cờ cho tôi đi, tôi cầm giúp cậu ấy."
"Được." Lớp trưởng đưa cờ cho cậu ta.
Hướng Biên Đình quay lại nói với Hạ Tuyên: "Em bảo bạn cùng phòng dẫn anh đi tìm chỗ ngồi nhé."
"Không cần, tôi tự tìm được." Hướng Biên Đình cầm cặp sách, Hạ Tuyên đưa tay ra, nói: "Đưa cặp sách cho tôi, tôi cầm giúp em."
Hướng Biên Đình hơi ngẩn người, rồi đưa cặp sách cho hắn: "Cảm ơn thầy Hạ."
Hạ Tuyên nhận cặp sách, quét mắt nhìn về đám sinh viên, nhìn thấy một dãy ánh mắt tò mò sáng rực, hắn đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: "Hôm nay không cho tôi một danh phận à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!