Vì phải cầm cờ trong lễ khai mạc, nên trong tiết thể dục tuần này, Hướng Biên Đình còn bị kéo đi tập luyện. Lễ khai mạc sẽ đi theo đội hình, mỗi đội hình của các khoa đều do sinh viên tham gia đại hội thể thao trong khoa đó tạo thành, việc cầm cờ phải tập luyện, đi đội hình cũng phải tập. Phụ đạo viên của khoa mới chỉ ngoài ba mươi, còn trẻ, nhiệt huyết công tác rất cao, rất chú tâm đến các hoạt động do khoa tổ chức, chuyện đi đội hình trong lễ khai mạc đại hội thể thao thì càng không cần phải nói.
Mà thầy ấy cũng rất dân chủ, thường xuyên lắng nghe ý kiến và gợi ý của sinh viên, nên đã chọn nhóc Hướng Biên Đình xui xẻo này để cầm cờ lớn.
Khi tập luyện, thầy ấy cũng tranh thủ ghé qua xem, thấy Hướng Biên Đình cầm cờ, còn bảo là quả thật ánh mắt của quần chúng rất sáng.
Phụ đạo viên tổ chức động viên các khoa đặt đồng phục cho sinh viên tham gia thi đấu, chi phí đều được lấy từ quỹ lớp, chi tiết công khai minh bạch, đặt đồng phục cho đại hội thể thao là chuyện rất bình thường, các khoa khác cũng làm như vậy, đó là việc làm tăng thể diện cho khoa nên không ai có ý kiến gì.
Hướng Biên Đình dẫn đầu nên phải mặc trang phục chính thức, dù sao cũng đại diện cho diện mạo của khoa mà. Sau giờ học, lớp trưởng dẫn cậu đến văn phòng của phụ đạo viên, nói là ở đó có một bộ vest sẵn, hoàn toàn mới, cậu có thể lấy mặc luôn, khỏi cần mua mới.
Bộ đồ đó là do phụ đạo viên tự mua, nói là đặt cho em trai của thầy ấy làm trang phục biểu diễn trong buổi tiệc đón năm mới năm ngoái, nhưng vì có chút tình huống nhỏ mà em trai thầy không thể lên sân khấu biểu diễn, nên bộ đồ này vẫn để đó, chưa mặc lần nào, giờ chính là lúc có thể sử dụng.
Phụ đạo viên đã đưa cho cậu, cậu không dám từ chối.
Hướng Biên Đình mang bộ đồ về nhà, mở túi ra sờ một cái đã cảm thấy chất lượng bộ đồ không được tốt lắm, mềm nhũn không đứng dáng, chất liệu cũng hơi thô.
Mặc vào xem thử thì hai mắt đã tối sầm, kiểu dáng thật sự kém, làm cậu cảm thấy mình giống như một người bán bảo hiểm vậy.
Cầm cờ đã đủ ngớ ngẩn rồi, giờ mặc bộ này thì không phải càng ngớ ngẩn hơn sao.
Hướng Biên Đình nhìn vào gương, nhìn một hồi rồi bỗng nhiên bật cười.
Không thể nhìn thêm nữa, càng nhìn càng thấy ngớ ngẩn.
Hơn nữa quần thì size nhỏ, ống quần ngắn một đoạn, co lại ở cổ chân, đi giày còn lòi cả tất ra, trông cứ như nhóc con đang lớn ấy.
Trang phục biểu diễn chắc chắn sẽ thô ráp hơn, thực ra bộ vest này nhìn tổng thể cũng được, nhưng Hướng Biên Đình đã từng mặc đồ tốt, so sánh với bộ này thì cảm thấy không thể chấp nhận được.
Mặc bộ đồ này ra ngoài, có lẽ cậu sẽ mơ thấy nó suốt đêm mất, cậu phải tìm một lý do chính đáng để từ chối bộ vest này mới được.
Hướng Biên Đình nhắn tin cho lớp trưởng: [Lớp trưởng, đồ nhỏ quá, tôi vẫn nên mặc đồ của tôi thì hơn.]
Lý Cảnh Kỳ: [Nhỏ quá à? Phụ đạo viên nói em trai thầy ấy dáng giống cậu mà.]
Hướng Biên Đình: [Ống quần ngắn.]
Lý Cảnh Kỳ: [Chỉ có ống quần thôi à? Đồ mặc vừa chứ?]
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, không chỉ đơn thuần là vấn đề ống quần đâu.
Hướng Biên Đình: [Thôi tôi cứ mặc đồ của tôi thôi, tôi có vest.]
Lý Cảnh Kỳ: [Cậu có vest à? Thế được rồi. Cậu cứ mặc đồ của mình đi, ống quần ngắn chắc mặc cũng không đẹp, để tôi nói với phụ đạo viên một tiếng.]
Lý Cảnh Kỳ: [Ngày mai nhớ mang đồ đến nhé, tôi mang trả cho thầy ấy.]
Hướng Biên Đình: [Được, phiền cậu rồi.]
Lý Cảnh Kỳ: [[bắt tay] Không có gì.]
Ngày kia là đại hội thể thao, Hướng Biên Đình nói chuyện với lớp trưởng xong thì nhắn cho Hạ Tuyên một tin WeChat, hỏi hắn ngày đại hội thể thao khoảng khi nào sẽ đến.
Hạ Tuyên gọi điện thẳng đến.
"Khi nào em bắt đầu thi đấu?" Hạ Tuyên nói ở đầu dây bên kia.
"Tôi có hai hạng mục, một vào buổi sáng, một vào buổi chiều."
"Vậy tôi sẽ đến vào buổi sáng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!