Chương 32: (Vô Đề)

Giọng điệu của Hạ Tuyên  thật thoải mái, nghe như chỉ là câu nói tuỳ ý. Lâm Vũ Hách bình thường rất nhạy cảm, giờ cũng quay về đúng tác phong của một trai thẳng, không hề nhận ra ý nghĩa gì khác trong lời Hạ Tuyên.

Nhưng cậu ta nghĩ theo chiều hướng của trai thẳng, còn Hướng Biên Đình thì không, cậu không đến mức ngốc nghếch như vậy.

Hướng Biên Đình im lặng một lúc, Lâm Vũ Hách đáp thay cậu: "Đúng rồi, bọn tôi thân lắm mà."

"Cũng không phải lúc nào cũng đi cùng nhau." Hướng Biên Đình nói, "Nhà vệ sinh thì cậu ấy vẫn có thể tự đi được."

"Đù." Lâm Vũ Hách bật cười, nhận ra Hướng Biên Đình đang trêu chọc mình là lúc nào cũng cần người đi cùng. Cậu ta chỉ chỉ vào Hướng Biên Đình: "Chờ đó, ngày mai tôi sẽ kéo cậu đi nhà vệ sinh cùng."

Hạ Tuyên  cũng nhận ra sự trêu chọc trong lời Hướng Biên Đình, miệng hắn bật ra một tiếng cười nhẹ và ngắn.

Có những cảm xúc không cần phải giải thích, vì bản thân chúng đã chẳng có lý do.

Chẳng hạn như cảm giác chiếm hữu, đó có thể được coi là bản năng.

Khách ngồi đó cũng bật cười, hóng hớt rồi lại buôn chuyện: "Nếu còn nắm tay nhau nữa thì chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn lắm đấy."

"Không phải là vấn đề thu hút ánh nhìn hay không, nhưng tôi chắc chắn ngày hôm sau sẽ bị treo lên trang đầu của diễn đàn." Lâm Vũ Hách cười nói, "Những cô gái thầm thương trộm nhớ cậu ấy ở trường chắc chắn sẽ tập thể lên án tôi."

Khách ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của Hướng Biên Đình, gật gật đầu: "Quả thực là trông có vẻ có nguy cơ này."

"Không phải trông có vẻ, mà là chắc chắn." Lâm Vũ Hách vừa nói vừa vỗ vai Hướng Biên Đình, "Đây là nhân vật nổi tiếng của khoa chúng tôi, mà dù nói là nổi tiếng toàn trường cũng không quá đáng."

Hướng Biên Đình liếc cậu ta: "Ai phong cho tôi vậy? Là cậu phong cho tôi à?"

"Cái này còn cần phong, không phải là sự thật hiển nhiên sao."

Hạ Tuyên  đã thay đầu kim xong và chuẩn bị tiếp tục xăm, máy xăm lại "rào rào" vang lên, Lâm Vũ Hách đúng lúc im miệng, phòng xăm lập tức trở nên yên tĩnh.

Hạ Tuyên  không cần phải làm việc trong môi trường yên tĩnh mới có thể tập trung, hắn chỉ không thích có người nói chuyện với mình khi xăm. Hắn cúi đầu xăm, còn nói một câu: "Các cậu cứ nói chuyện của các cậu đi."

Lâm Vũ Hách nhìn chỗ da mà hắn đang xăm, nhíu mày hỏi khách: "Đau không?"

"Tôi không đau. Cảm giác đau của mỗi người khác nhau mà." Khách hỏi cậu ta, "Cậu cũng định xăm sao?"

"À."

"Sợ đau à?"

"Chắc chắn là có hơi sợ rồi."

"Không sao đâu, đau một chút rồi sẽ quen thôi."

Lâm Vũ Hách nghe tiếng máy xăm mà không khỏi cảm thấy tim đập loạn: "Không thể quen được đâu… tiếng này khiến tôi thấy hồi hộp lắm."

Khách phì cười: "Không quen được thì cứ chịu đau đi."

Hạ Tuyên  ngồi đó chấm màu lên viền con bướm, chỉ hơi cúi đầu, đôi mắt bị hàng mi dày che khuất hoàn toàn. Trạng thái của hắn khi xăm cho người khác rất giống lúc chơi piano, đều rất tập trung và tự tại.

Hạ Tuyên  bỗng nhiên nâng mí mắt lên, nghiêng mặt sang bên cạnh: "Đằng kia có ghế, đừng đứng mãi như vậy."

Lâm Vũ Hách lập tức kéo hai cái ghế lại. Trong vài phút vừa rồi, những gì Hạ Tuyên  nói đã nhiều hơn tổng cộng những gì hắn nói trong vài giờ trước, khách nhận ra điều gì đó thú vị, cười nói: "Sao hai cậu không đến sớm hơn, để tôi còn có thể nghe thầy Hạ nói thêm vài câu nữa."

Lâm Vũ Hách cũng chú ý đến vết sẹo trên cánh tay người này, thầm cảm thán tài nghệ của Hạ Tuyên  thật sự rất giỏi, có nhiều vết thương rõ ràng như vậy mà mãi cậu ta mới nhìn ra.

Hướng Biên Đình lại nhìn một lần nữa vào hình xăm trên cánh tay người này—hai con bướm này xăm thật sự rất sống động, không phải là kiểu vẽ thực tế, màu sắc chuyển dần tự nhiên và nhẹ nhàng, như thể từ vết thương sâu nhất bay ra vậy.

Hạ Tuyên không lâu sau đã làm xong, vừa mới lau sạch chất tẩy rửa trên cánh tay của khách, thì Trình Dư đã cầm máy ảnh đi vào, cười tươi hỏi: "Tôi chụp một bức ảnh nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!