Hướng Biên Đình thấy Hạ Tuyên nói vài câu tiếng Nga với nhóc, sau đó nó gật gật đầu, quay lại đi về phía cậu. Hướng Biên Đình vô thức giấu cánh tay có con rắn ra sau lưng để không làm đứa nhỏ sợ.
Bé chìa một bàn tay nhỏ trắng nõn về phía cậu, nói bằng tiếng Trung có khẩu âm khá lạ: "Chào anh."
Hướng Biên Đình nắm lấy tay nhỏ của bé, đáp lại: "Chào em."
Tay của bé thật sự rất mềm, giống như thạch vậy.
Bé nhìn chằm chằm vào cánh tay Hướng Biên Đình đang giấu, ánh mắt dõi theo cái đầu của Peter, chỗ nào đầu rắn di chuyển, mắt bé sẽ nhìn theo chỗ đó. Bé liếc nhìn Hướng Biên Đình và nói một câu bằng tiếng Nga.
Hướng Biên Đình vô thức ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên nói: "Nó hỏi con rắn này có phải của em không."
Hướng Biên Đình gật đầu với nhóc.
Có nên nói là "trẻ con không sợ hổ" hay là "không hổ danh là trẻ con của dân tộc chiến đấu", thật sự là gan dạ quá. Hơn nữa, nhìn nó có vẻ giống phiên bản thu nhỏ của Hạ Tuyên, biểu cảm thì ngầu ngầu, ánh mắt thì kiêu ngạo.
Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên: "Sao cháu họ của anh lại ở đây? Nó từ… Nga sang à?"
Hạ Tuyên ừ một tiếng: "Nó đi du lịch cùng bố mẹ."
Hướng Biên Đình hơi buồn cười: "Sao họ lại chọn đúng lễ Quốc Khánh để đi du lịch ở đây nhỉ?"
"Chọn đúng dịp Quốc Khánh, nghĩ là đông thì sẽ vui."
"Thật là không hiểu nổi." Hướng Biên Đình nhìn thằng nhóc cháu họ, có hơi nghi hoặc, "Không phải đi du lịch sao, sao bé lại ở nhà anh?"
"Mẹ nó ốm nằm viện, không có thời gian chăm sóc nó, nhờ tôi trông hai ngày."
"Ốm?"
"Có lẽ là không quen khí hậu."
Hạ Tuyên đã rất lâu không gặp nhóc cháu họ này, lần trước gặp nó còn đang mặc quần có đũng, lúc đó mẹ hắn vẫn còn, cả nhà về Nga thăm ông nội. Khi ông nội còn sống, hắn và mẹ mình thường về Nga, giờ ông nội đã mất, mẹ hắn cũng đi rồi, ngôi nhà ở Nga mà trước đây họ sống cũng gần như không còn quay lại.
Hạ Tuyên cũng đã hai ba năm không gặp chị họ người Nga này, lần này họ đến Trung Quốc du lịch cũng tiện thể ghé thăm hắn. Họ ở Giang Châu hai ngày, có lẽ là do không quen với khí hậu, nên ngày đầu tiên chị họ hắn đã bị nôn mửa, giờ đang nằm viện dưỡng bệnh, chồng cô ở cùng cô, hai vợ chồng không có sức chăm con, nên gửi thằng nhóc đến nhờ hắn trông hai ngày.
Cậu nhóc vẫn chăm chú nhìn Peter, Hạ Tuyên đi qua, nói: "Cháu nên về ngủ đi."
Cậu nhóc quay đầu nhìn hắn: "Cháu có thể sờ cái đó không?"
"Không được."
Cậu nhóc chu môi lên, Hạ Tuyên không quan tâm đến nhóc đang chu môi hay làm bộ đáng yêu, trực tiếp bế nhóc lên.
Cảnh tượng này có hơi dễ thương, Hướng Biên Đình cảm thấy nhóc cháu họ được Hạ Tuyên bế trong tay giống như một món đồ treo hình người vậy, trông rất mini.
Hạ Tuyên bế nhóc về phòng, đặt nhóc lên giường, đắp chăn lại, vỗ nhẹ tượng trưng hai cái vào ngực nhóc.
Nhóc cháu họ này khá ngoan, không nói nhiều, cũng gan dạ, không sợ người lạ. Thực ra, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tuyên, nhóc hoàn toàn không nhận ra, vì lần sau cùng Hạ Tuyên gặp lúc nhóc còn nhỏ xíu, nhưng trong hai ngày ở nhà hắn, nhóc không khóc cũng không la, rất làm người khác yên tâm.
Cái xưng hô "cậu" bằng tiếng Trung này cũng là điều nhóc đã học được trong hai ngày qua, nhóc rất thông minh, dạy một cái là biết ngay, nói cũng rất nhanh.
Điều duy nhất mà nhóc không hiểu trong hai ngày qua là vừa rồi chạy ra xin nước uống.
Hạ Tuyên nhẹ nhàng búng vào mũi nhóc: "Cháu thật biết chọn thời gian khát nước."
Hắn nói bằng tiếng Trung, nhóc không hiểu, mở to mắt nhìn hắn.
"Ngủ đi." Hạ Tuyên nói bằng tiếng Nga.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!