Chương 3: (Vô Đề)

"Tôi đã dán một tờ giấy lên cửa nhà cậu." Hạ Tuyên nhìn qua tay nắm cửa bên đối diện, không thấy gì, dưới đất cũng không có, có thể là nhân viên dọn dẹp đã quét rồi.

"Chắc bị nhân viên dọn dẹp quét mất rồi." Hạ Tuyên lại nói.

Hạ Tuyên nâng tay lên, con rắn quấn quanh cổ tay hắn chậm rãi di chuyển, từ giữa các ngón tay chui qua, quấn lấy cả bàn tay hắn.

Sự việc xảy ra hơi bất ngờ, Hướng Biên Đình vẫn còn đang ngẩn ngơ.

Tư thế nâng cổ tay của người đàn ông rất thoải mái, các ngón tay thon dài, ngón út đeo một chiếc nhẫn có gắn đá quý màu xanh, không biết có phải do rắn quấn quá chặt không mà mu bàn tay và cẳng tay đều nổi gân xanh, nhưng không quá rõ ràng.

"Không cần à?" Đối phương đột nhiên hỏi.

Hướng Biên Đình hồi thần, giơ tay tiếp nhận con rắn. Peter ngửi thấy mùi của chủ nhân, nhanh chóng buông tay Hạ Tuyên ra, bị Hướng Biên Đình xách đi.

Hướng Biên Đình nhét rắn vào ngực, Peter theo thói quen leo lên cổ cậu, quấn vài vòng rồi nằm lười trên đó.

"Cảm ơn anh rất nhiều." Hướng Biên Đình cảm kích nói.

"Không có gì."

"Anh bắt được nó ở đâu vậy?"

"Ở cửa thang máy."

"Nó không cắn anh chứ?"

"Không."

Rắn đen thường có tính tình khá nhu hòa, nhưng con rắn mà Hướng Biên Đình nuôi vẫn có một chút cá tính. Trước đây cũng từng có vài bạn thích rắn đến nhà xem Peter, nhưng ai cũng bị cắn lên tay, nó khá không thân thiện với người lạ, chỉ trừ Hướng Biên Đình.

Hiện tại, Peter lại rất ngoan ngoãn trước mặt đối phương, khiến Hướng Biên Đình rất ngạc nhiên, mà việc đối phương không sợ rắn cũng khiến cậu bất ngờ.

Hướng Biên Đình đang suy nghĩ nên cảm ơn người ta như thế nào, lại nhớ ra bên quản lý toà nhà còn đang giúp mình kiểm tra camera, cậu liền bảo đối phương đợi một chút rồi quay lưng gọi điện cho ban quản lý, thông báo là đã tìm được rắn, không cần kiểm tra camera nữa.

Gọi điện xong, Hướng Biên Đình cầm điện thoại, cảm thấy hơi khó xử, không nghĩ ra một phương án đáp lễ hợp lý nào. Cậu chưa từng gặp tình huống như thế này, cảm thấy đưa tiền thì có vẻ thực tế hơn, nhưng mà nói thẳng thì có vẻ hơi bất lịch sự.

Hướng Biên Đình suy nghĩ mãi mà không tìm ra được một phương án nào, nên khi nhìn về phía đối phương, miệng lại nhanh hơn não: "Anh có muốn gì không?"

Đối phương im lặng một lúc, hỏi cậu: "Ý cậu là gì?"

Hướng Biên Đình vội vàng giải thích: "Tôi muốn tặng anh một món quà cảm ơn, không biết anh cần gì? Tiền? Hay là cái gì khác?"

"Cậu hỏi như vậy không sợ tôi lừa cậu sao?"

Hướng Biên Đình mỉm cười: "Nếu anh muốn lừa tôi thì đã lừa từ lâu rồi."

Peter treo trên cổ Hướng Biên Đình khẽ thò đầu về phía trước, thè lưỡi về phía Hạ Tuyên, Hạ Tuyên giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm nó, nhìn Hướng Biên Đình rồi nói: "Không cần cảm ơn tôi, tiện tay thôi mà."

Hướng Biên Đình thầm nghĩ, bình thường không phải ai cũng "tiện" tay được như này đâu nhỉ?

Hạ Tuyên liếc nhìn chiếc áo quân phục trên người Hướng Biên Đình, hỏi: "Đang tập quân sự à?"

Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, cúi nhìn trang phục của mình, gật đầu: "Vâng."

Hạ Tuyên lại hỏi: "Mới nhập học?"

"Đúng vậy."

Gần đây chỉ có một trường đại học, đó là trường tốt nhất Giang Châu, cũng là một trong những trường danh tiếng hàng đầu cả nước. Mới nhập học đã ở bên ngoài, có lẽ là vì con rắn này, mà đã có thể ở đây thì gia cảnh chắc hẳn phải khá giả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!