Hạ Tuyên ừ một tiếng.
"Chúc thầy Hạ ngủ ngon." Hướng Biên Đình nói.
"Ngủ ngon."
Hướng Biên Đình cúp máy, bố cậu nghe cậu nói "Vào đi" mới đẩy cửa vào, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, đứng ở cửa không vào: "Còn nói là buồn ngủ, vừa nãy còn nghe thấy con chơi piano."
Hướng Biên Đình co mình vào chăn, chỉ lộ ra cái đầu: "Vừa nãy ăn no quá, nên con ra vườn sau tiêu hóa một chút."
"Có phải vừa nãy con đang gọi điện thoại với ai không?" Bố cậu hỏi.
Hướng Biên Đình nằm trên giường gật đầu.
"Giờ này rồi còn gọi điện thoại với ai."
"Bố, có việc gì không ạ?"
Bố cậu đứng ở ngoài cửa nhìn cậu: "Không có việc gì thì không thể đến nhìn con à?"
"Có, bố cứ tùy ý nhìn. Nhưng nhìn thêm một lúc nữa là sẽ thấy mặt con khi ngủ mất đấy."
"Được rồi, vậy con nghỉ ngơi đi."
"Bố cũng ngủ sớm nhé."
Bố cậu đóng cửa rồi đi, Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại bên gối, trên màn hình có một tin nhắn từ Hạ Tuyên, cậu cầm điện thoại lên xem—
[Hạ Tuyên: Tôi tin hết những gì em vừa nói đấy.]
Quả nhiên là bị phản đòn, đùa giỡn với người như Hạ Tuyên rất dễ bị đảo ngược tình thế, hắn không phải là người dễ đùa đâu.
Hướng Biên Đình nhớ lại những gì mình vừa nói, như là "cha nợ con trả", hay là "cắn lại đi", hai câu này đã tự đào cho mình hai cái hố.
Thực ra cậu rất ít khi đùa giỡn với người khác như vậy, giờ cũng đã dần cảm nhận được, trong mắt cậu, Hạ Tuyên thật sự là một tồn tại rất đặc biệt.
Hướng Biên Đình không biết nên trả lời thế nào, đầu ngón tay đặt trên bàn phím một lúc lâu, cuối cùng chỉ gửi lại một câu "Ừm".
Cậu không thể xác định Peter có thật sự cắn người hay không, mặc dù Peter có vẻ rất thích Hạ Tuyên, nhưng tình huống này dù sao cũng là sự kiện ngẫu nhiên, nếu thật sự cắn thì sao…
Hướng Biên Đình kéo chăn lên đầu, nghĩ cắn thì cắn thôi, cậu không tin Hạ Tuyên thật sự có thể cắn lại.
Sáng hôm sau, Hạ Tuyên bay về Giang Châu, chiều xăm cho khách đến tận bảy giờ tối, mà mới chỉ làm được một phần, khách nói đói quá không chịu nổi, hỏi hôm nay có thể dừng ở đây không.
Hạ Tuyên nói được, rồi nói: "Lần sau ăn no rồi hãy đến."
Khách cười khoác áo vào: "Hôm nay lơ đễnh, buổi trưa chỉ ăn một bát mì, làm tôi đói quá, nằm ở đó cũng ngại, bụng cứ kêu ọt ọt."
Hạ Tuyên về nhà, việc đầu tiên là qua nhà đối diện, xem rắn của Hướng Biên Đình. Hộp rắn rất lớn, cảnh trí cũng rất sang trọng, bên trong có một cái đầu lâu giả, Peter đang chui bên trong chậm rãi bò ra, nhìn có vẻ rất thoải mái.
Hạ Tuyên nhẹ nhàng gõ gõ vào hộp rắn, Peter từ từ bò về phía có tiếng động. Hắn cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên hộp rắn, đùa đùa nó qua kính. Peter thè lưỡi ra, không đuôi, cái mặt đen nhỏ nhìn có vẻ ngốc nghếch, không chỉ không thấy bất kỳ sự công kích nào, mà còn rất ngốc.
Hạ Tuyên mở hộp rắn, kéo Peter ra, Peter không cắn hắn, còn ngoan ngoãn quấn quanh tay hắn.
Hạ Tuyên cũng không đến mức đặt sự tiến triển của mối quan hệ với Hướng Biên Đình lên một con rắn, hắn không thể cố tình đi đùa rắn cho nó cắn người, nhưng việc rắn có cắn hay không thật sự là sự kiện ngẫu nhiên, không biết chừng lại tự dưng cho hắn một cú cắn cũng nên.
Sau đó, quả thực Hạ Tuyên đã bị rắn cắn một cái không rõ lý do, lúc đó Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm cũng ở đó, hai người từ Bắc Thành về, khi đến nhà Hạ Tuyên để ăn cơm, thấy hắn có một con rắn quấn trên cổ thì giật mình. Có lẽ Peter ngửi thấy mùi lạ nên phản ứng lại, khi được đưa về nhà đã cắn Hạ Tuyên một cái, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm đã tận mắt chứng kiến.
"Đây là con rắn mà Tiểu Hướng nuôi hả?" Bạch Khâm kêu lên, "Tiểu Hướng đúng là không phải dạng vừa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!