Chương 28: (Vô Đề)

Sáng mai Hạ Tuyên phải ra sân bay sớm, nên ăn đến hơn mười một giờ thì họ giải tán. Đến quầy thanh toán, Hạ Tuyên lấy điện thoại ra để thanh toán, thì Hướng Biên Đình cũng lấy điện thoại ra: "Thầy Hạ, để tôi trả."

Hạ Tuyên liếc nhìn cậu, Bạch Khâm cười nói: "Cậu trả gì chứ, ba người lớn đứng đây để cho một cậu bé thanh toán sao? Mất mặt quá."

Hướng Biên Đình mỉm cười: "Nơi này là do tôi muốn tới, cá cũng là tôi muốn ăn, để thầy Hạ thanh toán thì tôi cũng mất mặt không kém."

Hạ Tuyên không nói gì, chỉ đưa luôn mã thanh toán cho cô gái ở quầy quét mã trên điện thoại, quét xong, hắn quay lại nhìn Hướng Biên Đình: "Mặt vẫn còn mà."

Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, rồi cười, nói: "Vậy lần sau tôi mời."

Hạ Tuyên nói: "Đợi lớn lên rồi hãy nói."

Bạch Khâm ngậm một điếu thuốc chưa châm, đứng bên cạnh cười: "Bây giờ mới biết cậu ấy nhỏ à."

Bốn người chia làm hai nhóm, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm về khách sạn, Hạ Tuyên đưa Hướng Biên Đình về nhà. Bạch Khâm vừa lên xe đã khen Hướng Biên Đình tốt tính, dễ mến, tuy tuổi nhỏ nhưng rất chững chạc, cũng rất thú vị, cảm thấy Hạ Tuyên thích cậu cũng không phải không có lý do, cũng thấy tính cách của Hạ Tuyên đúng là chỉ có một người như vậy mới có thể chịu đựng được.

"Không ngờ lại thất bại trước một cậu nhóc." Bạch Khâm hạ cửa sổ xuống, lấy bật lửa châm điếu thuốc trong miệng, "Hai người này đúng là hợp nhau."

Những gì Bạch Khâm nói, Tiêu Dịch Dương đều đồng ý, nhưng không đồng tình với một số hành động của y. Anh ta dịu dàng phê bình Bạch Khâm không biết chừng mực, nói y lúc nào cũng nói những lời không đâu trước mặt hai người đó, lỡ như gây chuyện cho Hạ Tuyên thì sao. Anh ta và Bạch Khâm có tác phong làm việc không giống nhau, một người thì quyết liệt, một người thì ôn hòa, một người muốn đem cả cục dân chính đến trước mặt Hạ Tuyên, một người thì cảm thấy yếu tố không chắc chắn quá nhiều, mọi chuyện vẫn phải xem ý chí của Hạ Tuyên.

Bạch Khâm cười hì hì, không phản bác Tiêu Dịch Dương, cũng hơi tự phản tỉnh một chút, đưa miệng lại gần nói: "Lần sau anh lấy băng dính dán miệng em lại nhé, như vậy thì có thể kiểm soát được miệng em."

Tiêu Dịch Dương quay đầu nhìn y, nụ cười trên mặt rất nhạt: "Có thể đổi thứ khác dán."

"Được, em không ngại." Bạch Khâm nhẹ nhàng phun một hơi thuốc vào mặt anh ta, "Dù sao em cũng mặt dày, sếp Tiêu đừng ngại."

Hạ Tuyên đưa Hướng Biên Đình về đến nhà, xe dừng trước cửa nhà cậu. Nơi Hướng Biên Đình ở rất lớn, có chút giống một trang viên nhỏ, vừa rồi hắn lái xe từ ngoài vào đã đi một đoạn không ngắn.

Trước khi xuống xe, Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên một câu: "Thầy Hạ, có muốn vào ngồi một chút không?"

Hạ Tuyên lắc đầu: "Muộn rồi, em nghỉ sớm đi."

Hướng Biên Đình gật đầu: "Vậy anh cũng về khách sạn nghỉ sớm nhé, áo của anh, tôi sẽ giặt sạch, khi về Giang Châu sẽ mang cho anh."

Hạ Tuyên ừ một tiếng, thấy một người đàn ông mặc bộ vest dài màu đen từ trong nhà đi ra, trông khoảng bốn mươi tuổi, nhìn trang phục và dáng vẻ thì chắc hẳn là quản gia. Ông đứng ở cửa nhìn về phía này, không tiến lại gần, chỉ khom người từ xa chào Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên cũng gật đầu chào lại.

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn, rồi giới thiệu với Hạ Tuyên: "Người đó là quản gia nhà tôi, chú Hạ."

Hạ Tuyên nhìn cậu, không nói gì, thầm nghĩ đúng là một thiếu gia thật sự. Nhưng trên người cậu thật sự không có chút tính cách của một thiếu gia tẹo nào, rất dễ mến.

Hướng Biên Đình mở cửa xuống xe, rồi đứng ngoài xe chào tạm biệt Hạ Tuyên: "Hẹn gặp lại ở Giang Châu nhé, thầy Hạ."

Hạ Tuyên ừ một tiếng, tiến lên nói với cậu một câu "Chúc ngủ ngon."

Hướng Biên Đình nhìn chú Hạ, có chút nghi hoặc: "Chú Hạ, sao muộn thế này mà chú còn chưa ngủ?"

Hạ quản gia cùng cậu bước vào trong nhà, nói: "Vừa rồi cô bé nhà họ Tả đến tìm cậu."

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn ông: "Cô ấy có nói tìm tôi có việc gì không?"

"Không, tôi bảo cô ấy là cậu không có nhà, cô ấy liền đi luôn."

"Cô ấy đến một mình à? Có ai đi cùng không?"

"Có tài xế."

"Có phải uống nhiều không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!