Chương 27: (Vô Đề)

Hướng Biên Đình trước nay luôn nói chuyện rất thẳng thắn và cởi mở, khen người cũng vậy, nếu mà không thẳng thắn như thế thì cũng có thể khiến người ta phải suy nghĩ, xem những gì cậu nói có phải còn chứa đựng ý nghĩa gì khác không.

Không có ý nghĩa gì khác, nhưng vẫn chạm đến lòng Hạ Tuyên rồi.

"Có thể nói cho em nghe bất cứ lúc nào." Hạ Tuyên đáp lại, rồi lại hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Hả?" Hướng Biên Đình ngớ ra một chút.

"Không phải ăn khuya sao." Hạ Tuyên quay đầu lại, "Em muốn ăn gì?"

Thực ra Hướng Biên Đình không đói lắm, vừa rồi còn bị mùi trong quán bar làm cho hơi buồn nôn, cậu hỏi Hạ Tuyên: "Anh muốn ăn gì?"

"Tôi sao cũng được, em quyết định đi."

Hướng Biên Đình suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có ăn cá không?"

"Có."

"Vậy chúng ta đi ăn cá nhé."

Hạ Tuyên gật đầu: "Được."

Hướng Biên Đình đã giới thiệu cho Hạ Tuyên một chỗ, gửi địa chỉ vào WeChat của hắn. Nơi cậu giới thiệu là một quán ăn nhỏ gần trường cấp ba trước đây, chuyên làm canh cá, vị rất ngon, trước đây cậu và Thẩm Trạch thường xuyên đến ăn.

Hạ Tuyên lái xe đi qua một trường cấp ba, hắn liếc ra ngoài cửa sổ, hỏi Hướng Biên Đình: "Đây có phải là trường cũ của em không?"

"Đúng rồi."

Chưa đi qua trường bao lâu, họ đã đến nơi. Đây là một con phố ăn vặt, khách hàng chủ yếu là học sinh trong trường, vào dịp Quốc Khánh, con phố này không đông đúc như thường lệ, học sinh đều về nhà nghỉ lễ.

Hạ Tuyên đỗ xe bên đường, sau khi Hướng Biên Đình xuống xe, liền ném chiếc áo phông vừa cởi ra vào thùng rác bên cạnh. Chiếc áo phông của cậu màu đen, vết rượu trên áo cũng không thể giặt sạch, Hạ Tuyên hỏi: "Cứ vậy vứt luôn à?"

Hướng Biên Đình ừm một tiếng: "Dù sao sau này cũng không mặc nữa."

Hướng Biên Đình không phải là người "sao không ăn thịt băm", cậu chỉ không thể chấp nhận việc áo bị bẩn theo cách này, bị đổ rượu lên, mà rượu đó lại là của người khác uống, áo này cho dù có lấm bùn hai lần cũng còn sạch hơn. Áo quần lấm bùn thì có thể mang về nhà giặt, nhưng áo dính rượu của người khác thì không được.

Cậu thừa nhận, bản thân rất kén chọn trong mấy việc này.

Trường cũ của Hướng Biên Đình học là trường công lập, xung quanh trường toàn là những quán ăn nhỏ giản dị như thế. Dịp Quốc Khánh ít khách, nhiều cửa hàng cũng đóng cửa sớm, bảy, tám giờ đã đóng cửa, nhưng quán họ đến này bình thường kinh doanh khá tốt, giờ này vẫn mở. Trong quán không đông người, chỉ có hai, ba bàn trong sảnh. Hướng Biên Đình thường xuyên đến đây, bà chủ quán biết cậu, vừa bước vào cửa bà chủ đã nhận ra, cười chào hỏi.

Bà chủ biết cậu đã tốt nghiệp cấp ba và đi học đại học, cười hỏi cậu: "Cuộc sống đại học thế nào? Có phải thoải mái hơn cấp ba nhiều không?"

Hướng Biên Đình cười cười: "Tự do hơn."

"Chắc chắn là tự do rồi, cuộc sống như thần tiên nhỉ." Bà chủ nhìn bộ đồ của Hướng Biên Đình, "Áo này chắc là mua lớn quá nhỉ? Cậu nhìn xem vai áo rơi xuống cả rồi, cỡ vai không vừa."

Hướng Biên Đình vô thức nhìn vai áo, rồi ngẩng đầu cười với bà chủ: "Phong cách vậy đó."

Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Hạ Tuyên: "Ngồi ở sảnh hay phòng riêng?"

"Tùy em."

Hướng Biên Đình hỏi bà chủ: "Trên lầu còn phòng nhỏ không?"

"Có, chỉ có hai người đúng không?"

"Ừm."

"Gọi món gì? Hay vẫn như cũ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!