Chương 21: (Vô Đề)

Hướng Biên Đình đặt điện thoại trở lại bên gối, trong lòng nghĩ, có lẽ Hạ Tuyên chỉ đơn giản là gửi cho cậu một lời chúc.

Chiếc nhẫn của Hạ Tuyên để bên chỗ Hướng Biên Đình, mà cậu vẫn chưa tìm được cơ hội để trả lại. Hai buổi tối liên tiếp đến tìm Hạ Tuyên, nhưng Hạ Tuyên đều không có nhà. Hai người có thời gian sinh hoạt không giống nhau, Hướng Biên Đình ngủ sớm dậy sớm, còn Hạ Tuyên thì ngủ muộn dậy muộn, mặc dù sống đối diện nhau nhưng cũng không phải ngày nào cũng gặp.

Bạch Khâm nói Hạ Tuyên hồi trẻ là một người lao động gương mẫu, thực ra bây giờ cũng vậy, thích xăm mình và thích vẽ, ban ngày xăm hình cho khách xong, tối lại ở lại phòng làm việc vẽ phác thảo, không chỉ tay nghề cao mà hiệu suất làm việc cũng rất tốt, nên thông thường khách hàng đặt lịch hẹn với hắn đều xác nhận rất nhanh.

Dạo này Hạ Tuyên về nhà khá muộn, Hướng Biên Đình không gặp được hắn, sáng hắn lại ra ngoài sớm, cậu cũng không tiện gõ cửa nhà người ta vào buổi sáng sớm.

Cậu cũng đã gửi WeChat cho Hạ Tuyên, hai lần, cả hai lần đều phải chờ vài giờ mới nhận được phản hồi.

Ngày kia là ngày nghỉ, chiều mai Hướng Biên Đình sẽ bay đến Bắc Thành, nếu không trả lại chiếc nhẫn cho Hạ Tuyên thì chỉ có thể chờ sau Quốc Khánh. Cậu thấy Hạ Tuyên luôn đeo chiếc nhẫn này, nghĩ có lẽ không chỉ đơn giản là một món đồ trang sức, nên trả lại sớm thì tốt hơn.

Chiều mai sau khi tan học, Hướng Biên Đình sẽ đến sân bay, cậu dự định trước khi đến sân bay sẽ ghé phòng làm việc của Hạ Tuyên để trả lại chiếc nhẫn cho hắn.

Sáng ra, khi ra khỏi nhà, Hướng Biên Đình đã lấy chiếc nhẫn trong ngăn kéo ra, định mang theo đến trường, chiều tan học sẽ mang đến phòng làm việc của Hạ Tuyên. Ở nhà không có đồ gì để đựng nhẫn, cậu sang phòng thay đồ lấy một cái khăn tay để bọc chiếc nhẫn lại.

Bình thường cậu không dùng khăn tay, nhưng Hạ quản gia vẫn chuẩn bị cho cậu cả một tủ, có loại màu trơn cũng có loại có hoa văn, đều là màu sắc rất nhạt.

Cậu cảm thấy mình cũng khá rảnh rỗi, còn cố tình chọn một chiếc khăn tay trông khá hợp với chiếc nhẫn.

Ngày cuối trước kỳ nghỉ, các bạn học đều rất hào hứng, không khí trong lớp rõ ràng đã khác với bình thường, trên lớp tương tác với giáo viên rất tích cực, sau giờ học trò chuyện còn tích cực hơn, dù sao đây cũng là kỳ nghỉ ngắn đầu tiên sau khi vào đại học, lớp học chưa bao giờ ồn ào như vậy. Có người thậm chí còn đẩy vali đến lớp học, vali đặt ngay bên cạnh bàn học, giáo viên thấy cũng chỉ cười bất lực, không nói gì thêm.

Lâm Vũ Hách chính là người mang vali đến lớp, nhà cậu ta gần trường, không cần mang gì về, chỉ đẩy một chiếc vali rất mini, cũng không quan tâm đến số phận của cái vali, cứ thế đạp lên dưới chân, coi như một cái thảm.

Còn chưa đến giờ học, lớp đã đầy người. Lâm Vũ Hách đạp vali, gác chân lên, chơi điện thoại, Hướng Biên Đình ngồi bên cạnh, đang đọc sách, mà cuốn sách không phải là sách chuyên ngành. Lâm Vũ Hách liếc nhìn, phát hiện cuốn sách không phải là cuốn hôm trước nữa, trung bình hai ngày một cuốn sách, tốc độ đọc này cũng thật không ai sánh kịp.

Lâm Vũ Hách coi như chuyện bình thường, cậu ta đã quen với điều này rồi, còn nói với chị mình là Hướng Biên Đình thông minh cũng không phải nói suông, ai có mắt đều có thể thấy cậu là một học bá, còn là loại siêu cấp. Bình thường đọc toàn sách tiếng Anh, hôm nay lại đọc sách tiếng Trung, vừa rồi liếc qua, ôi trời, còn đang đọc cả Hegel(1) kìa.

Cậu cũng không phải lúc nào cũng đọc sách trong thời gian nghỉ, lúc nào cần đọc thì đọc, lúc nào cần chơi thì chơi. Điều mà Lâm Vũ Hách ngưỡng mộ nhất ở cậu chính là điểm này, bất kể làm gì cũng rất đắm chìm, không quan tâm đến điều khác, chỉ tận hưởng quá trình.

Hướng Biên Đình đang đọc rất say mê, các bạn học xung quanh đều đang nói chuyện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cậu. Đến khi gập sách lại, Lâm Vũ Hách mới lên tiếng nói chuyện với cậu.

"Cuốn sách cậu đọc ngày càng xa vời với tôi rồi."

Hướng Biên Đình cười cười, cho sách vào trong ngăn bàn: "Có gì mà xa vời, đọc xong tôi sẽ cho cậu mượn."

"Tôi không cần. Tôi là người bình thường, không đọc nổi cái này." Lâm Vũ Hách chống cằm nhìn cậu, "Cậu thấy cái đó thế nào?"

"Cứ xem đại thôi."

"Chúng ta học tài chính, đều nói đến việc nhập thế, cậu định xuất thế à?"

Hướng Biên Đình cười một tiếng: "Nghĩ cũng sâu sắc phết đấy."

"Đúng vậy, không sâu sắc một chút thì sao kết bạn với cậu được."

Lâm Vũ Hách biết Hướng Biên Đình sẽ về nhà vào dịp Quốc khánh, nhưng không biết cậu sẽ đi lúc nào, liền hỏi Hướng Biên Đình: "Chiều nay cậu đi hay sáng mai đi?"

"Chiều nay."

"Bay về à?"

Hướng Biên Đình gật đầu.

"Cậu ra sân bay kiểu gì? Gọi taxi à?" Lâm Vũ Hách hỏi cậu, "Một lát nữa tan học, mẹ tôi sẽ đến đón, có cần tôi chở cậu ra sân bay không?"

"Có người sẽ đến đón tôi." Hướng Biên Đình nói, "Không cần làm phiền mẹ cậu đâu."

Bên cạnh, Lưu Siêu quay lại hỏi một câu: "Hai cậu ai có giấy ăn? Cho tôi mượn một cái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!