Chương 18: (Vô Đề)

"Một lát nữa con thả." Cũng không biết có phải do có filter với Hạ Tuyên không, mà Hướng Biên Đình cứ cảm thấy món bít tết và mì ý hắn làm ngon hơn cả đầu bếp năm sao. Hướng Biên Đình ăn hết sạch, lần đầu tiên ăn sáng nhiều như vậy mà không thấy no.

Hướng Biên Đình đứng dậy dọn dẹp bàn, thì trợ lý Tần đi tới, nói: "Để tôi dọn cho."

"Không sao, tôi tự làm." Hướng Biên Đình nói.

Biên Du đi tới, nhìn lên bàn thấy hai chiếc đĩa trống không: "Ở nhà sao không thấy con ăn sáng nhiều như vậy."

Hướng Biên Đình nhếch môi, Biên Du biết, bữa sáng cậu thường ăn rất nhẹ, hôm nay lại có bít tết và mì sốt thịt, bà chỉ nghĩ chắc cậu không ăn hết, không ngờ lại giải quyết hết.

"Con đang tuổi lớn mà." Hướng Biên Đình nói đùa.

Biên Du cười cười, không nói gì.

Hướng Biên Đình lại nói: "Vừa nãy không phải mẹ bảo con ăn sáng phong phú hơn sao."

Biên Du đứng bên xem cậu rửa bát, gật đầu nói: "Rửa cũng khá được đấy."

Hướng Biên Đình cười: "Con không phải không tự lo được cho bản thân, mẹ có thể khen cái gì khác đi được không."

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn bà: "Mẹ không về phòng nghỉ một chút sao? Hôm nay mẹ dậy sớm lắm mà."

"Mẹ chuẩn bị đi rồi, trưa còn có một bữa tiệc phải dự."

"Bây giờ còn sớm, mẹ vẫn có thể ngủ thêm một chút."

"Mẹ không ngủ ở đây, đã đặt khách sạn rồi, một lát nữa về khách sạn ngủ." Biên Du nói rồi hỏi cậu, "Tối con đi cùng mẹ đến nhà bà ngoại, hay là ban ngày tự đi?"

"Lát nữa con sẽ đi."

Biên Du gật đầu: "Được, mẹ sẽ bảo tài xế đưa con đi."

Biên Du không ở lại lâu đã đi cùng trợ lý. Bà vừa đi, Hướng Biên Đình mới nhớ vẫn chưa trả lại nhẫn của Hạ Tuyên. Cậu lấy chiếc nhẫn trong túi ra, cầm nhẫn sang bên cạnh tìm Hạ Tuyên. Có lẽ Hạ Tuyên đã ra ngoài, bấm chuông mãi mà không có ai mở cửa.

Hướng Biên Đình để nhẫn vào ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ, định sau này tìm cơ hội đưa cho hắn.

Trên đường đến nhà bà ngoại, Hướng Biên Đình ngồi trên xe gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên.

– Thầy Hứa, nhẫn của anh vẫn ở đây

– Xin lỗi vừa nãy quên đưa cho anh, lúc khác tôi đưa lại nhé

Khi cậu gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên thì Hạ Tuyên đang giúp khách làm lại màu, mãi không xem điện thoại. Khoảng ba giờ chiều, Hướng Biên Đình mới nhận được tin nhắn hồi âm của Hạ Tuyên, Hạ Tuyên chỉ trả lời một chữ "Ừ."

Hướng Biên Đình nhét điện thoại vào túi, cúi người xoa xoa đầu Hoành Hoành. Hôm nay trời đẹp, nắng vàng, không lạnh cũng không nóng, cậu dắt Hoành Hoành đi dạo khá lâu, đi đến một nơi khá xa, gần như ra khỏi khu này.

Khu này có một công viên rất lớn, hôm nay là ngày nghỉ, trong công viên có khá nhiều người, trên bãi cỏ trải rất nhiều thảm cắm trại, có người ngồi ăn uống trò chuyện.

Hướng Biên Đình dắt Hoành Hoành đi qua một sân bóng đá, là loại sân bóng nhỏ trong công viên, có người ở trên sân, nhưng không ai đá bóng, trước khung thành có một đám nam sinh trông như học sinh cấp hai, không biết đang làm gì.

Trong đám nam sinh đó dường như có một người, da trắng đến mức phản quang, rất nổi bật giữa một đám da đen. Có một cậu bé lắc lắc người, Hướng Biên Đình nhìn rõ mặt người ở giữa bị che khuất, là một gương mặt rất thanh tú, đẹp trai như vậy, lại còn cắt tóc kiểu đầu đinh, không thể nhầm lẫn được, đó chính là em trai của Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình không biết đám nam sinh đó đang làm gì, nhưng rõ ràng có thể thấy biểu cảm và cử chỉ của họ không thân thiện lắm. Em trai Hạ Tuyên ôm bóng đá đứng giữa họ, nhìn là biết không phải là một nhóm với những người đó, giống như hôm đó ở quán cà phê, ánh mắt của cậu ấy phiêu tứ, không nhìn về phía ai, nhưng nhìn cậu ấy có vẻ không lo lắng như hôm đó, chỉ là môi mím chặt, không ai nói chuyện với ai.

Hướng Biên Đình dẫn chó đi tới, nghe rõ được tiếng nói của nhóm người đó.

"Sân bóng đá là để một mình mày chơi à? Không thấy chúng tao đông thế này à?"

"Không muốn gây chuyện thì nhanh chóng biến đi, đừng chiếm chỗ của bọn tao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!