Chương 16: (Vô Đề)

Hướng Biên Đình nuốt khan, môi mím chặt lại.

Bạch Khâm đứng bên cạnh, nghe thấy Hướng Biên Đình gọi "chú Hạ", suýt nữa thì cười thành tiếng. Phản ứng của Hạ Tuyên cũng khiến người ta bất ngờ, rõ ràng muốn ôm cậu xuống xe nhưng lại bị đương sự phát hiện, giờ đây, người có vẻ bối rối rõ ràng là Hướng Biên Đình. Bạch Khâm thầm nghĩ, quả thật là lật ngược tình thế.

Nhiệt độ trên mặt  Hướng Biên Đình càng lúc càng cao, nếu không phải trời tối, chắc chắn gương mặt đỏ bừng của cậu sẽ lộ ra rõ ràng.

Hạ Tuyên cảm thấy xung quanh má Hướng Biên Đình có một luồng hơi nóng, nhóc này thậm chí còn thở không ổn định. Hắn thẳng người dậy, thân mình lùi ra khỏi xe. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hướng Biên Đình đã tỉnh ngủ, cậu ngẩn người một lúc, rồi mới nhận ra hình như vừa rồi Hạ Tuyên định bế mình lên.

Cậu ngước mắt nhìn Hạ Tuyên: "Thầy Hạ, anh…"

Hạ Tuyên cúi đầu nhìn cậu: "Không phải là "chú Hạ" sao."

Hướng Biên Đình nghẹn lời, đưa tay dụi mũi: "Vừa nãy ngủ say quá…"

Bầu không khí vừa rồi rất nhạy cảm, Bạch Khâm không muốn phá hỏng, phải chờ đến lúc này mới lên tiếng: "Cậu ngủ say quá, "chú Hạ" muốn bế cậu lên lầu."

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, thầm nghĩ đừng có gọi "chú Hạ" nữa mà, hôm nay đứng trước mặt nhiều người như vậy mà cậu còn không thấy bối rối như lúc này.

"Các anh… sao không gọi tôi?" Hướng Biên Đình hỏi.

Bạch Khâm cười: "Gọi rồi. Cậu ngủ say quá, gọi một tiếng mà không tỉnh, tôi cũng ngại không gọi thêm lần nữa."

Hướng Biên Đình l**m môi, có hơi ngại ngùng: "Tôi thường ngủ sớm."

Bạch Khâm nhìn mặt cậu: "Không trách sao da lại đẹp thế, trắng mịn."

Tiêu Dịch Dương khịt mũi: "Em có thể đừng giống như một tên lưu manh không?"

"Em chỉ đang mô tả khách quan." Bạch Khâm cong ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ vào bên má cậu, "Lưu manh cái gì chứ, có thể đừng làm hỏng danh tiếng của em trước mặt bạn nhỏ không?"

Bạch Khâm mở cửa xuống xe, quay lại ngồi vào ghế phụ. Hướng Biên Đình còn hơi nóng mặt, khi xuống xe đã kéo kéo cổ áo. Bạch Khâm vẫy tay chào họ: "Chúng tôi đi trước nhé."

Hướng Biên Đình nhìn Tiêu Dịch Dương, cảm ơn: "Cảm ơn anh Tiêu."

Tiêu Dịch Dương cười: "Không có gì."

Hai người đó lái xe rời đi, Hướng Biên Đình mang cặp sách đi cùng Hạ Tuyên vào đại sảnh.

Hướng Biên Đình vẫn hơi đỏ mặt, vừa là do ngồi trong xe nóng, vừa là vì vừa rồi gọi "chú Hạ" nên bối rối, hai gò má hơi hồng, vừa bước vào đại sảnh sáng đèn đã thấy rõ. Cậu vốn có làn da trắng, giờ mặt chỉ hơi đỏ đã nổi bật lên.

Hạ Tuyên liếc nhìn Hướng Biên Đình, vành tai cậu đỏ, tóc hơi rối, một lọn tóc nhỏ bên tai dựng đứng lên.

Hướng Biên Đình cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tuyên, vô thức mím môi.

Hạ Tuyên không nhìn cậu nữa: "Vẫn ngại à."

Hướng Biên Đình cười: "Giờ thì ổn rồi."

"Vậy điều gì khiến cậu cảm thấy ngại ngùng?" Hạ Tuyên ấn nút thang máy, "Là vì cậu gọi tôi là chú Hạ, hay vì tôi sẽ bế cậu lên lầu?"

Hướng Biên Đình thẳng thắn: "Cả hai đều có chút."

Hạ Tuyên bước vào thang máy, Hướng Biên Đình cũng theo vào, hai người đứng cạnh nhau, cửa thang máy từ từ đóng lại.

"Chưa bế đã thấy ngại rồi." Hạ Tuyên nói, "Thật sự bế thì sao giờ?"

Hướng Biên Đình lại trở nên nghịch ngợm, nói một câu thật lòng: "Thật sự bế tôi lên lầu thì chú Hạ cũng không mở được cửa nhà tôi đâu."

Thế này mới đúng chứ. Bản chất Hướng Biên Đình vẫn là một người rất điềm tĩnh, có chút phóng khoáng, cậu không phải người nhút nhát, cũng không dễ bị dọa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!