"Không phải tôi, tôi chỉ bảo cậu ấy xin WeChat thôi, bắn tim là do bạn học tôi đề xuất."
Bạch Khâm nhìn về phía Hướng Biên Đình, tò mò hỏi: "Cậu đã xin WeChat của thầy Hạ à? Là do chỉ định hay là tự mình muốn xin?"
Hướng Biên Đình nói: "Chỉ định, phải tìm người cao nhất trong phòng."
Bạch Khâm cười, lại liếc nhìn Lâm Vũ Hách: "Cậu đặt yêu cầu à?"
Lâm Vũ Hách chậm rãi gật đầu: "Chính là tôi."
Bạch Khâm thầm nghĩ, nhóc này thật thông minh, đầu óc nhanh nhạy ghê.
Tiêu Dịch Dương nói: "Tôi đi lấy xe."
Hạ Tuyên nhìn Lâm Vũ Hách: "Cậu về thế nào?"
"Tôi đang định gọi điện cho bố tôi đến đón."
Bạch Khâm nghe vậy thì bảo: "Vậy cậu chờ đến khi nào, đi xe chúng tôi đi, đưa cậu về luôn."
"Không cần không cần, Đình Đình thuận đường thôi, chứ tôi không thuận đường…"
"Giang Châu nhỏ xíu như vậy, không thuận đường cũng không tốn thời gian, nếu đã đưa thì sẽ đưa cả hai cùng đi, tối thế này mà cậu một mình ở đây chờ bố cậu cũng không an toàn, đi thôi."
Hạ Tuyên nói với Tiêu Dịch Dương: "Lái xe lại đây, đưa cậu ấy cùng đi."
Tiêu Dịch Dương ừ một tiếng.
Bạch Khâm nhìn Lâm Vũ Hách: "Cậu cứ lề mề thì chúng tôi đã đưa cậu về đến nhà rồi."
Lâm Vũ Hách cười cười, không từ chối nữa: "Vậy tôi không khách sáo với các anh nữa."
Tiêu Dịch Dương bị dị ứng rượu, không bao giờ uống rượu, nên mỗi lần anh ta đi ra ngoài với Hạ Tuyên và Bạch Khâm thì đều là tài xế chính. Anh ta đi lấy xe, mấy người kia đứng ở cửa chờ.
"À đúng rồi, anh, các anh lái mấy chiếc xe vậy?" Lâm Vũ Hách hỏi Bạch Khâm, "Chúng ta năm người có ngồi vừa không?"
"Một chiếc. Yên tâm, ngồi vừa, xe lớn."
Chưa bao lâu, một chiếc SUV màu bạc lái đến cửa, Lâm Vũ Hách thấy rất đẹp: "Xe này đẹp quá."
Bạch Khâm cười cười: "Đẹp chứ, là của thầy Hạ."
Tiêu Dịch Dương lái xe, Bạch Khâm thường ngồi ghế phụ. Có điều tình huống hôm nay đặc biệt, nên anh ta quay đầu nhìn Hạ Tuyên: "Ông ngồi đâu?"
Hạ Tuyên nhìn anh ta, cố tình nói: "Ghế phụ."
"Ê, tôi chỉ hỏi cho có thôi… sao ông lại thật sự muốn tranh với tôi vậy."
Hạ Tuyên bật cười, không nói gì, cuối cùng vẫn là Bạch Khâm nói: "Em quen ngồi ghế phụ rồi, anh ngồi ghế sau với hai đứa nhỏ đi."
Tiêu Dịch Dương ngồi trong xe, nói: "Hắn to lớn như vậy, em không cho hắn ngồi ghế phụ, lại bắt hắn chen chúc ở ghế sau à?"
"Em thì nhỏ sao?" Bạch Khâm phản bác.
"Em mà so được với hắn à?"
Không thể so được thật.
Cuối cùng vẫn là Hạ Tuyên ngồi ghế phụ. Hắn cao lớn, chân dài, ngồi chen chúc với hai thanh niên ở ghế sau thì chắc chắn không duỗi chân ra được. Bạch Khâm không đến nỗi không hiểu chuyện, vẫn ngoan ngoãn ngồi ghế sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!