Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn, hơi gật đầu.
Bỗng nhiên, xung quanh Hạ Tuyên có mấy người tụ lại, một hàng ghế sofa, chỉ trong chốc lát đã ngồi đầy người, ánh mắt khiến Hướng Biên Đình muốn tránh cũng không được, ai cũng đang ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ tò mò.
Hướng Biên Đình cũng không cảm thấy ngại, từ nhỏ cậu đã theo bố mẹ đến những chỗ đông người như thế này nhiều rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy khá thoải mái.
Hơn nữa, một lát nữa cậu còn phải bắn tim với Hạ Tuyên, khoảnh khắc ngại ngùng nhất vẫn chưa đến đâu.
Bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, cậu vẫn thản nhiên thao tác trên điện thoại, thêm Hạ Tuyên vào WeChat.
So với việc có một cậu trai xinh đẹp phòng bên đến hỏi Hạ Tuyên xin WeChat, thì việc Hạ Tuyên không chút do dự đưa cho cậu lại càng khiến đám người trong phòng kinh ngạc hơn. Thực ra, có rất nhiều người đã nhận ra cậu trai này có thể thua game nên đến làm nhiệm vụ, vì vậy họ càng ngạc nhiên về phản ứng của Hạ Tuyên.
Đưa WeChat dễ dàng vậy á?
Có người hỏi Hướng Biên Đình: "Cậu bé đẹp trai, chơi sự thật hay mạo hiểm thua hả?"
Chơi mạo hiểm thì chắc chắn không thể nói thẳng với người lạ là mình đang làm nhiệm vụ, nếu không sẽ phá hỏng quy tắc. Chuyện này thì Hướng Biên Đình đã hơi tiêu chuẩn kép, vừa rồi thừa nhận với Hạ Tuyên, nhưng giờ lại giả vờ.
Hướng Biên Đình cười: "Tôi chỉ đơn giản muốn thêm WeChat của anh này thôi."
Vừa nói ra, mấy người ngồi bên cạnh Hạ Tuyên cố ý há miệng ra như thể cằm sắp rớt xuống. Họ quay đầu nhìn nhau, miệng thì thào không ngớt, đầy miệng toàn là "ồ ôi", "ô hô", "úi chà"…
Hạ Tuyên im lặng nhìn Hướng Biên Đình.
Hắn nhận ra Hướng Biên Đình nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực ra đôi khi cũng rất nghịch ngợm.
Có người cười nói: "Cậu bé đẹp trai, cậu bao nhiêu tuổi vậy, gọi sai rồi, cái gì mà "anh này" chứ, rõ ràng là "chú này"."
"Đừng nói linh tinh, thầy Hạ của chúng ta trẻ lắm, nhìn cũng trẻ, chú cái gì mà chú chứ."
"Ôi đừng để bị mất mặt nữa, cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, chúng ta cũng lớn tuổi rồi, trong lòng không có chút ý thức nào sao. Một nửa người ở đây đều có thể làm chú của cậu ấy rồi đấy, hahaha…"
Mấy người trẻ tuổi bên ngoài chỉ thấy mọi người trong phòng cười chứ không nghe được họ nói gì, sốt ruột muốn vào xem.
Lưu Siêu gần như dán mắt vào cánh cửa: "Hướng Biên Đình làm gì trong đó vậy, sao lại nói chuyện với người ta, bộ trưởng bộ ngoại giao à…"
Lâm Vũ Hách cười nói: "Sếp Biên là người từng thấy nhiều cảnh lớn."
Lý Nhuỵ gọi hai người bạn cùng phòng khác đến, trong đó có một người là fan đam mỹ, cô hào hứng nói với Lâm Vũ Hách: "Cậu nghĩ ra ý tưởng này hay ghê, tôi muốn vào xem quá!"
Một người khác đột nhiên quay lại: "Tôi cũng muốn… hay là chúng ta vào đi?"
Lưu Siêu vội vàng ngăn họ lại: "Bình tĩnh nào, Hướng Biên Đình vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, các cậu đừng vào thêm rắc rối nữa."
Trong phòng, Hướng Biên Đình phớt lờ những lời trêu chọc của các "chú", vẫn tiếp tục làm theo quy trình. Cậu bỏ điện thoại vào túi, rảnh tay, mười ngón tay chắp lại, hai tay đặt ở vị trí trên ngực, làm hình trái tim với Hạ Tuyên. Không làm những trò hoa lá cành, cậu chỉ làm một trái tim đơn giản và chuẩn nhất.
Người trong phòng riêng đột nhiên im lặng một lúc, không biết ai là người đầu tiên vỗ tay? Rồi tiếng vỗ tay lan ra, tiếng cười cũng vang lên. Nếu đương sự không phải Hạ Tuyên thì cũng không thể khiến mọi người phản ứng như thế. Hơn nữa, đám này có vẻ đã uống nhiều, họ say rượu mà vui vẻ, chẳng quan tâm đến việc người khác có thua trò chơi hay đang làm nhiệm vụ, chỉ cần có trò hay để xem là họ phấn chấn hơn, chứ đừng nói đến việc nhân vật chính của màn kịch này lại còn là Hạ Tuyên.
Hướng Biên Đình vừa hoàn thành trò chơi đã để tay xuống. Cậu thấy Hạ Tuyên đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhấn một cái nút trên tường để mở nhạc, danh sách bài hát vừa đúng chuyển sang một bài hát sôi động, phòng riêng lại bị tiếng nhạc ồn ào bao trùm. Hành động này cuối cùng đã phá vỡ sự chú ý của mọi người, khiến họ không còn tập trung vào Hướng Biên Đình nữa.
Hạ Tuyên đứng trước mặt Hướng Biên Đình, rũ mắt nhìn cậu, hỏi: "Đây cũng là hình phạt khi thua sao?"
Âm nhạc đã che lấp tiếng nói của hắn, chẳng ai nghe thấy hắn đang nói gì. Bạch Khâm ngồi bên cạnh nhìn mãi cảnh này, cười đến mức đau cả quai hàm, thầm nghĩ, bé hàng xóm này thực sự đã kéo sự chú ý của mọi người l*n đ*nh điểm chỉ bằng khả năng của mình.
Hướng Biên Đình nghi hoặc: "Hả?"
Hạ Tuyên hơi nghiêng người, cúi sát tai cậu thì thầm.
Hơi ấm mang theo mùi thuốc lá lan đến cổ, khiến Hướng Biên Đình vô thức rụt cổ lại, rồi mờ mịt khi nghe thấy tiếng nói xung quanh càng ồn ào hơn. Từ nãy đến giờ, trong lòng cậu khá bình tĩnh, nhưng giờ Hạ Tuyên đột nhiên lại gần và nói chuyện, khiến cậu cảm thấy mặt hơi nóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!