Hướng Hành nhìn nơi Hạ Tuyên làm việc rồi rời đi. Hôm nay ông không muốn nói chuyện với Hạ Tuyên. Họ đã nói mọi điều cần nói từ lần đầu gặp mặt và cũng đã bày tỏ quan điểm của mình với nhau rồi. Hạ Tuyên cũng đã giải thích với Hướng Hành về thái độ của mình đối với mối quan hệ ngay hôm đó, nên hai người không còn gì để nói thêm nữa.
Ở một mức độ nào đó, Hướng Hành cảm thấy Hạ Tuyên rất giống Hướng Biên Đình, cho nên ông có thể hiểu được vì sao Hướng Biên Đình lại bị người này hấp dẫn.
Và ngoài những trải nghiệm phức tạp đó ra, Hạ Tuyên thực sự rất xuất sắc.
Hạ Tuyên vẫn cúi đầu đi nét, không hề biết bố của Hướng Biên Đình đã đến.
Sau khi rời khỏi studio, Hướng Hành đến nhà bà ngoại của Hướng Biên Đình, muốn thăm bà cụ. Cuối tuần này, Hướng Biên Đình cũng đến nhà bà ngoại và hai bố con đã gặp nhau.
Hướng Biên Đình đang chải lông cho Hoành Hoành trong sân. Cậu khá ngạc nhiên khi thấy bố mình: "Bố."
Hướng Hành gật đầu, "Ừm".
"Sao bố tới đây?"
Hướng Hành đi tới, nói: "Bố đi công tác ngang qua đây, nên muốn tới thăm bà ngoại. Bà ngoại con đâu?"
"Trong bếp ạ."
Hướng Biên Đình đã không nói chuyện nghiêm túc với bố mình trong một tháng, thời gian này hai bố con khá căng thẳng. Hôm nay, cuối cùng thì đã tan băng và ít nhất họ có thể nói với nhau vài lời.
Hướng Hành không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng vào nhà. Có thể thấy được bố vẫn không muốn để ý đến mình nên Hướng Biên Đình cũng không đi theo mà tiếp tục chải lông cho Hoành Hoành. Với tính cách của ông, không phải cứ tuỳ tiện nói vài lời hay là có thể giải quyết tình hình hiện tại. Hơn nữa, nói lời hay tức là đã nhượng bộ và từ bỏ nguyên tắc, điều này đối với Hướng Biên Đình là không thể.
Một lúc sau, bố cậu đi ra, liếc nhìn cậu nhưng không nói gì. Ông đến hay đi đều vội vàng, dường như sắp sửa rời đi.
Hướng Biên Đình đứng dậy, phủi phủi lông chó trên người rồi hỏi: "Bố đi ngay à?"
"Giờ bố còn việc khác phải làm."
Hướng Biên Đình gọi ông: "Bố."
Hướng Hành quay lại nhìn cậu.
"Con còn có chuyện khác muốn nói với bố."
Hướng Hành gật đầu: "Được, con nói đi."
"Bố đã từng nói, con và Hạ Tuyên không hợp nhau. Con nghĩ chúng con có hợp nhau hay không không phải là suy luận chủ quan. Ít nhất bố cũng nên hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng con rồi hãy đưa ra kết luận."
Hướng Hành không nói gì, ông hiểu ý Hướng Biên Đình.
"Bố, suy nghĩ của bố có thay đổi chút nào trong thời gian này không?"
Hướng Hành im lặng hồi lâu rồi nói: "Bố không muốn nói thêm nữa. Con chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình là được."
Ý nghĩa của câu này rất rõ ràng. Ánh mắt Hướng Biên Đình sáng lên: "Bố…"
Hướng Hành nhìn xuống đồng hồ rồi nói: "Bố đi trước đây. Nhớ tự chăm sóc bản thân nhé."
"Vâng." Hướng Biên Đình tươi cười gật đầu.
Việc này khiến Hướng Biên Đình vui mừng đến nỗi vừa về đến nhà đã vội vã chạy đến gặp Hạ Tuyên. Ngay khi bước vào phòng khách, cậu đã nhảy lên ôm chặt hắn. Đôi chân thon dài của cậu vắt trên hông chú Hạ, mặt cũng cọ vào cổ chú Hạ.
Hạ Tuyên nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nâng hai chân cậu lên, để cậu cọ xát vào mình. Hạ Tuyên vừa mới tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm. Hướng Biên Đình hít một hơi thật sâu từ cổ hắn: "Chú Hạ ơi, thơm quá."
Nói xong, cậu lại hít một hơi rồi hôn hắn lần nữa. Cứ thế hôn nhiều lần, còn cố ý tạo ra tiếng động rất lớn.
Trạng thái này giống như say rượu vậy. Hạ Tuyên quay đầu hôn lên tai cậu: "Tiêm máu gà hay sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!