Khi ăn tối, Lâm Vũ Hách thấy vết thương trên tay cậu, ngạc nhiên hỏi: "Tay cậu sao vậy?"
"Bị va chạm một chút." Hướng Biên Đình nói.
"Va chạm chỗ nào mà rách to thế, ngã xe à?"
"Tôi tự làm."
Lâm Vũ Hách nghe mà thấy mơ hồ: "Cậu làm gì vậy?"
"Đánh người."
Lâm Vũ Hách ngẩn ra một chút, rồi cười nhạt: "Cậu đánh người? Thật không? Cậu có thể đánh người á? Tôi không thể tưởng tượng nổi, cậu đánh ai?"
"Cũng không phải là đánh, chỉ kéo một chút thôi…" Hướng Biên Đình kể cho Lâm Vũ Hách về chuyện lộn xộn hôm nay gặp ở ga tàu điện ngầm.
Lâm Vũ Hách nghe xong thì chửi thề: "Đồ khốn, đúng là thứ đê tiện, loại này đáng bị đánh, phải cho gã một trận."
Hướng Biên Đình ừ một tiếng, gắp một miếng đậu phụ cho vào miệng.
"Cậu không chấm chút gia vị à? Nước chấm ở quán này ngon lắm."
Hướng Biên Đình ăn xong mới lên tiếng: "Tôi không thích nước chấm."
Hướng Biên Đình ăn lẩu nước trong cũng không chấm gia vị, Lâm Vũ Hách "hả" một tiếng: "Cậu đúng là nhạt, tôi thì thích ăn đậm vị."
"Thì cậu ăn nhiều vào."
Quán cà phê "Mộ Lạc" ra món mới, Lâm Khả Vi đặc biệt nhắn tin cho Lâm Vũ Hách, rủ em trai đến thưởng thức, kèm theo ghi chú là dẫn theo Hướng Biên Đình.
Lâm Vũ Hách nói chị mình có ý đồ không tốt, Lâm Khả Vi trả lời "Cà phê ta mời", Lâm Vũ Hách nhướn mày, lập tức đồng ý. Dù sao giá cà phê ở quán đó không rẻ, mà vị cũng khá ngon, phải tranh thủ cơ hội này để "móc túi" chị mình một phen.
Chiều hôm sau, Lâm Vũ Hách đến theo lời mời, sau lưng còn có một nhóm người. Lâm Khả Vi nhìn mà ngẩn người, hơi muốn đánh người.
Lâm Khả Vi cười với Hướng Biên Đình một chút, ánh mắt quét qua Lâm Vũ Hách, rồi thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn cậu ta.
Lâm Vũ Hách bảo nhóm người đó tìm chỗ ngồi, rồi đi qua nói chuyện với chị mình.
Lâm Khả Vi lấy một tờ khăn giấy vỗ lên đầu cậu ta, nói nhỏ: "Ta bảo mi dẫn Tiểu Hướng đến, mi lại kéo cả đám người đến là sao."
Ngoài Hướng Biên Đình, Lâm Vũ Hách còn dẫn theo hai nam hai nữ.
"Đều là bạn học của mi à?" Lâm Khả Vi nhìn về phía chỗ họ ngồi.
"Đúng vậy." Lâm Vũ Hách giật lấy tờ khăn giấy trong tay chị mình, vo viên nó trong tay, "Yên tâm, không để chị phải tốn kém, bọn em đã chốt rồi, AA. Lát nữa bọn em sẽ chơi trò thoát khỏi mật thất, trước tiên ghé đây ngồi chút."
Lâm Khả Vi hừ một tiếng: "Mi có vẻ là bạn thân của chị em phụ nữ nhỉ, còn dẫn hai cô bé đến."
"Đâu có, hai người đó không phải do em gọi. Cô bạn tóc ngắn là bạn gái của bạn cùng phòng em, còn người kia là bạn thân của bạn gái của bạn cùng phòng em, chả liên quan gì đến em cả."
Lâm Khả Vi chóng cả mặt: "Vậy hai cậu trai đều là bạn cùng phòng của mi hả?"
Lâm Vũ Hách gật đầu.
Lâm Khả Vi lại nhìn về phía đó một lần nữa, thở dài: "Quả nhiên, trai đẹp là sinh vật hiếm có."
Lâm Vũ Hách ngẩn ra hai giây mới hiểu ý Lâm Khả Vi: "Cả em cũng bị chê à?"
Lâm Khả Vi phì cười: "Ai chê, ta chỉ đang nêu rõ sự thật khách quan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!