Chương 43: Anh vẫn còn cảm giác với em

Đêm sâu vắng lặng, Nhan Yểu đứng dưới lầu chung cư.

Bóng đêm nuốt chửng mọi thứ, chỉ có dải đèn đường ven lối nhỏ tỏa thứ ánh trắng yếu ớt, dẫn dụ mấy con côn trùng bay vòng quanh.

Đốm lửa cam vàng của điếu thuốc khi tỏ khi mờ trong đêm, Nhan Yểu tựa vào cột đèn, quầng sáng hắt xuống gương mặt cô, nhuộm một nét cô quạnh khó tả.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay vẫn chầm chậm cháy, chẳng biết là điếu thứ mấy của đêm nay. Bao trong túi đã cạn, đây là điếu cuối cùng.

Bây giờ là một rưỡi sáng, giờ này đa số người ta đã ngủ cả rồi, còn ô cửa sổ kia của căn hộ trước mắt cô thì tối om.

Tay phải kẹp thuốc, tay trái cầm điện thoại, góc phải trên màn hình báo pin chỉ còn mười phần trăm.

Cô bảo Triệu Tiểu Du đưa mình tới đây, rồi bảo cô nàng đi trước.

Nhan Yểu cũng không rõ vì sao đầu óc lại nóng lên như thế, bắt Triệu Tiểu Du chở mình tới tận đây. Có lẽ do men rượu xúi bẩy, mà gió lạnh thổi qua lại làm cô tỉnh phần nào, thành ra ngây người đứng chôn chân ở đây nửa tiếng, chẳng làm gì thêm.

Điếu thuốc cuối cùng rồi cũng cháy đến tàn. Nhan Yểu di di đầu lọc, vứt vào thùng rác bên cạnh, khi đồng hồ pin nhảy xuống còn chín phần trăm, cô rốt cuộc bấm gọi số ấy.

"Tút tút tút"

Tiếng kết nối lặp đi lặp lại bên tai, bàn tay cầm máy vô thức siết chặt.

Mi mắt Nhan Yểu cụp xuống, dưới ánh trăng, gương mặt cô lạnh lẽo đến vậy. Nhưng chuông đổ mãi chưa ai nghe khiến cô càng thêm sốt ruột.

Thật ra giờ giấc của Giang Nghiên rất đều, phần nhiều tối nào mười một rưỡi cũng lên giường. Từ lúc hẹn hò với cô, cái nếp đó liền hay bị đủ thứ chuyện phá vỡ.

Trên giường, mười một rưỡi vẫn còn là lúc cao trào, anh dừng không nổi, mà cô cũng chẳng để anh dừng.

Ngoài chuyện ấy, thỉnh thoảng cô đi công tác xa, Giang Nghiên cũng luôn thức cùng cô tới rất muộn, cho đến khi cô về khách sạn nhắn một câu "chúc ngủ ngon", anh mới yên tâm chợp mắt.

Nhưng họ chia tay đã một tuần tròn. Một tuần đủ để điều chỉnh chênh lệch múi giờ từ Mỹ về Trung Quốc, cũng đủ để anh trở lại nhịp mười một rưỡi tối là đi ngủ.

Mà đã lên giường ngủ thì đa phần điện thoại sẽ để im lặng, đợi anh ngủ say rồi, dẫu cô có gọi cả trăm cuộc cũng vô ích.

Nhan Yểu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại làm chuyện bồng bột đến vậy, chẳng buồn nghĩ đến hậu quả, hoàn toàn không giống tác phong thường ngày.

Điện thoại sắp cạn pin, mà trên tay cô không có thẻ căn cước, vào nổi cái chung cư an ninh dày đặc này là điều bất khả thi. Ngay cả cổng lớn cũng là nhờ bác bảo vệ quen mặt mới lọt vào được. Trước đây mỗi lần cô đến nhà Giang Nghiên đều có anh đi cùng, đến cả mật mã cửa nhà anh cô còn không biết. Trước kia anh từng nhắc, nhưng cô luôn nghĩ "dù gì cũng có anh", nên chẳng để tâm.

Chuông vẫn reo. Nhan Yểu nghĩ, có lẽ tối nay ngủ ngoài đường chính là cái giá cho cơn bốc đồng này.

Đúng lúc điện thoại sắp tự ngắt, chuông bỗng dừng phắt, đầu dây bên kia vang lên một giọng khàn khàn, như vừa mới tỉnh ngủ, lẫn chút kinh ngạc mơ hồ.

"Nhan Yểu?"

Không hiểu sao, tất cả hỗn loạn bất an suốt dọc đường khi nghe thấy giọng anh liền tan sạch trong khoảnh khắc.

Nhan Yểu khẽ cong môi, rồi lên tiếng: "Em đang dưới nhà anh. Điện thoại sắp hết pin rồi."

Đối phương như khựng một nhịp, rồi trong tai là tiếng vải vóc sột soạt, tiếp đó là giọng đàn ông lẫn hai phần cáu kỉnh: "Em điên à?!"

Chưa kịp để Nhan Yểu thừa nhận, lại nghe anh nói: "Em đứng yên đó, tôi xuống ngay."

Ngay sau đó, máy bị cúp. Nhan Yểu hơi nhướng mày, nhét chiếc điện thoại còn sáu phần trăm pin vào túi.

Đúng là chia tay xong, tính tình người này không còn dịu như trước.

Nói là vậy, nhưng khóe môi cô vẫn chẳng chịu hạ xuống.

Ngẩng đầu, ô cửa vừa tối om bất chợt sáng đèn, khoảng năm phút sau, một bóng người hấp tấp từ trong tòa nhà bước nhanh ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!