Chương 31: Hồ sơ

Một bộ ảnh chân dung, chụp từ lúc hoàng hôn đến khi trời tối mịt.

Tầng hai bị một bức tường chắn kín hoàn toàn tầm nhìn, diện tích studio cũng không nhỏ. Đám nhân viên bên dưới, sau khi A Mỹ đi xuống, liền rất có ăn ý mà tụ lại một chỗ, không nhịn được thì thào bàn tán:

"Ê, kia là bạn trai của sếp hả? Ngoại hình này cũng hơi quá đáng rồi đấy nha?"

"Có gì mà quá? Sếp tụi mình còn xinh hơn cả người trong giới giải trí nữa kia kìa."

"Lăn lộn với sếp bao lâu nay rồi, mà tôi chưa từng thấy chị ấy dắt đàn ông đến studio bao giờ, chẳng lẽ lần này là nghiêm túc thật?"

"Vậy chẳng phải sếp định rửa tay gác kiếm rồi sao? Không được đâu nha, đàn ông trên đời này nhiều như vậy, sao có thể treo cổ trên một cái cây cho được, dù cái cây này đúng là mọc cũng đẹp thật đấy."

...

Với tư cách là trợ lý của Nhan Yểu, A Mỹ đứng bên cạnh nghe đồng nghiệp tám chuyện, nghĩ đến khoảnh khắc tận mắt chứng kiến lúc nãy, không nhịn được tặc lưỡi hai tiếng.

Nếu sếp thật sự treo cổ trên cái cây đó, thì đúng là không lỗ, đẹp y như tiên giáng trần vậy.

"Cả buổi ở trên đó chụp ảnh, sao lại chẳng thấy có động tĩnh gì hết vậy? Tính ra cũng lâu lắm rồi còn gì?" Có người bỗng thắc mắc.

A Mỹ nghiêng đầu, dùng ánh mắt kiểu "trẻ trâu, cái này mà cũng không hiểu" liếc nhìn cậu ta, phản pháo: "Muốn có động tĩnh gì hả? Cậu tưởng sếp nhà mình chụp ảnh là chụp miễn phí đấy à? Lúc chụp không biết thu chút 'phí lợi ích' chắc?"

Vừa dứt lời, gương mặt mọi người đều hiện vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt lượn qua lượn lại, rồi lại có người nén cười nói: "Ê, vậy chẳng phải càng nên có động tĩnh sao?"

"Thằng nhóc này gan to đấy à? Muốn nghe sếp live luôn chắc? Ảnh sửa xong chưa mà còn rảnh ở đây đùa cợt!" A Mỹ vung tay vỗ lên đầu người kia một cái rõ to, giải tán luôn cái hội tám chuyện này.

Tới giờ tan làm, cả studio rất biết điều mà rút lui êm ru, lúc rời đi còn nhẹ nhàng như mèo, sợ làm ồn đến hai người ở tầng trên.

Dưới bóng tối bao phủ, studio chỉ còn vài chiếc đèn nhỏ tỏa ánh sáng yếu ớt. Riêng tầng hai vẫn sáng trưng. Mãi đến khi mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, Nhan Yểu mới dừng tay, đứng trước bàn làm việc, lật xem loạt ảnh vừa chụp.

Phòng chụp sau khi tắt hết đèn chiếu liền tối hẳn, ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống, tỏa ra một bầu không khí yên tĩnh khó diễn tả.

Giang Nghiên đã mặc chỉnh tề trở lại, nhìn người phụ nữ trước bàn làm việc, ánh mắt không khỏi tối thêm vài phần.

Tóc dài của cô vốn được buộc tùy ý, sau mấy tiếng vì đủ thứ lý do mà bung ra, giờ bị cô vén hết qua vai trái, để lộ đường nét cổ vô cùng hoàn hảo. Chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình lại bị kéo bung thêm mấy nút, cổ áo trễ xuống, làm lộ cả dây áo lót màu lam đậm.

Nhan Yểu tuy gầy, nhưng dáng người đâu ra đó, đường cong đầy đặn uốn lượn, thi thoảng bất giác lại toát ra vài phần gợi cảm. Đây cũng là lý do khiến không ít đàn ông mê cô như điếu đổ.

Giang Nghiên không nói một lời, lặng lẽ bước đến ôm nhẹ eo cô từ phía sau, cúi đầu thu hết cảnh xuân vào đáy mắt.

Hôm nay Nhan Yểu mặc nội y kiểu cơ bản nhất, không hoa văn, không điểm xuyết gì, vậy mà trong mắt Giang Nghiên lại gợi cảm vô cùng. Độ cong vừa vặn, kh* ng*c mờ mờ, cả đóa hoa hồng úa héo bên dưới xương quai xanh nữa, tất cả không ngừng khiêu khích dây thần kinh của anh.

Giang Nghiên được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, vẫn luôn tự nhận mình là người biết chừng mực. Nhưng lúc này, d*c v*ng đã hoàn toàn lấn át lý trí, đến mức anh chẳng thể dời mắt khỏi vài chỗ nhất định.

Dù thầm khinh bỉ bản thân vì não toàn "sâu", nhưng nghĩ lại thì chẳng phải đúng như cô vừa nói sao, anh cũng thèm muốn thân thể cô đến phát điên.

Trong suốt mười năm trước, vào những đêm dài cô độc, người đàn ông nhát gan ấy chưa từng dám mơ tưởng tới chuyện như vậy. Nỗi đau của việc yêu mà không thể có khiến anh chỉ cần nhìn thấy cô trong mơ thôi cũng đã vui đến phát điên.

Người ta bảo, biết đủ thì mới vui. Nhưng Giang Nghiên phát hiện, với Nhan Yểu thì anh không bao giờ thấy đủ.

Anh tham lam muốn cô nhìn anh nhiều hơn chút, muốn cô ở bên anh lâu hơn chút, muốn cô yêu anh thêm một chút. Đến cả trong đêm cũng nảy sinh đủ thứ ý nghĩ táo bạo, khiến bản thân chẳng lúc nào yên ổn.

Ánh mắt anh sâu thẳm, cháy bỏng tình yêu như thủy triều cuộn trào, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên vai cô.

Nhan Yểu vẫn chăm chú xem ảnh, chẳng hề phát hiện, cũng không ngăn cản anh muốn làm gì thì làm.

Cô đã không còn là cô bé mười bảy mười tám tuổi năm nào. So với một gã trai giữ thân suốt hai mươi tám năm như Giang Nghiên, thì cô càng phóng khoáng hơn nhiều trong chuyện này.

"Ảnh chụp thế nào?" Giang Nghiên khẽ hỏi, giọng nói khàn hẳn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!