Gia đình ở căn hộ 502 đối diện may mắn sống sót, họ không chuẩn bị nhiều thức ăn và nước uống nên lúc đầu thường xuyên sang mượn của ba Lâm.
Hai gia đình là hàng xóm nên quan hệ khá tốt.
Lúc đầu ba Lâm cho mượn nhưng sau đó không cho mượn nữa.
Vì thế mà họ bắt đầu oán hận.
Có lần, ba Lâm đi tìm kiếm ở các tầng dưới rồi đưa Lâm Tư Khả lên tầng trên tìm kiếm, họ đã làm hỏng thang máy khiến nó không thể hoạt động nữa, sau đó khóa cửa cầu thang.
Chặn đường về của hai ba con.
Sau đó bắt đầu cạy cửa nhà họ.....
Chính chuyện này khiến ba Lâm hiểu rõ rằng, khi thảm họa xảy ra, không chỉ phải đề phòng lũ thây ma và quái vật mà còn phải đề phòng cả con người.
Một lần do dự như vậy đã khiến ông ấy xảy ra chuyện.
Nhờ bùa điều khiển xác chết, ông ấy đã "Tỉnh lại.
"Lâm Tư Khả nhanh chóng chấp nhận người ba không nói được, không chớp mắt, không ăn... không làm được gì cả. Có lẽ đối với cô bé, chỉ cần ba"Tỉnh." lại là cô bé sẽ không sợ hãi.
Ban đầu, Tống Lạc định để cho ông ấy dỗ dành cô bé, hoàn thành lời hứa rồi cho ông ấy nhảy lầu để giải thoát.
Hệ thống lo lắng làm vậy sẽ kích thích đến dị năng của cô bé khiến cô bé mất kiểm soát nên đã nhẹ nhàng khuyên nhủ ký chủ: Một xác c.h.ế. t có thể có nhiều công dụng, biết đâu sau này sẽ dùng đến thì sao, cứ giữ lại phòng khi cần.
Vì vậy, ba Lâm vẫn đi lại vài bước mỗi ngày để Lâm Tư Khả biết ba vẫn còn "Tỉnh
", còn những lúc khác thì đứng ở góc tường. Cô với Lâm Tư Khả rằng, đây là đang sạc pin. Cô bé không chút nghi ngờ mà chấp nhận lý do vừa kỳ lạ vừa vô lý này..... Hồ Linh Linh, Ninh Tử Thu và Lâm Nhất Thán đều nhìn về phía Lâm Tư Khả, cô bé tuyên bố sẽ bảo vệ họ bằng giọng nói ngây thơ, khiến lòng họ rất ấm áp. Lúc này, cửa lớn vang lên tiếng"Cộc cộc."
Có người gõ cửa.
"Lạc Thần về nhanh thế.
"Hồ Linh Linh vội chạy ra mở cửa. Lạc Thần về nhà có gõ cửa không? Câu hỏi này vô thức lướt qua trong đầu Ninh Tử Thu. Nhưng lười mở cửa cũng là phong cách của Lạc Thần. Hồ Linh Linh đã đặt tay lên tay nắm cửa và ấn xuống nhưng không hiểu sao cô ấy lại vô tình liếc mắt nhìn qua mắt mèo."!!!
"Hồ Linh Linh như bị bỏng vội buông tay. Cô ấy hơi ngơ ngác quay đầu lại nói với Ninh Tử Thu và Trư Nhất Thán đang tiến lại gần:"Không phải Lạc Thần, là một cô gái lạ.
"Ninh Tử Thu cũng tiến lại gần nhìn. Như thể biết họ đang nhìn mình, cô gái bên ngoài ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, đôi mắt cong cong mỉm cười với họ. Đồng thời, cô ta nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mềm mại như kẹo bông:"Xin chào, làm phiền rồi, tôi có một thứ ở nhà các cậu, làm ơn mở cửa cho tôi vào lấy.
"Nghe thấy giọng nói khắc sâu vào xương tủy này, đồng tử Lâm Nhất Thán co lại, lông tóc toàn thân dựng đứng lên như kim thép. * Rừng rậm Lời của hệ thống khiến Tống Lạc không thể tiếp tục ngồi yên được nữa. Cô khẽ nhíu mày, đôi mắt màu hổ phách thoáng qua chút lạnh lẽo, thẳng lưng đứng dậy, bước sang bên cạnh hai bước. Hệ thống:"Cô không mở ra xem sao?"
Tống Lạc giơ bàn tay thon thả lên: "Bàn tay xinh đẹp này của tôi dùng để mở quan tài à?"
Hệ thống: "... Người đã bị cô ngồi đến ngất xỉu rồi! Cô làm ơn mở nắp quan tài cho người ta thở chút đi."
Tống Lạc: "Cẩn thận lời nói của cậu."
Nhớ lại trước khi ngồi xuống, cô đã đẩy chặt nắp quan tài có một khe hở.
Tống Lạc im lặng hai giây, hàng mi dài khẽ cụp xuống, mặt không biểu cảm giơ chân đá.
Nắp quan tài trượt xuống một đoạn.
Một khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc lộ ra.
Người đàn ông nằm im lặng bên trong, trên người vô số vết thương chằng chịt, nhìn thoáng qua, hầu như không có chỗ nào lành lặn.
Nhưng kỳ lạ là những vết thương này không hề rỉ ra một giọt m.á. u nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!