Chương 14: (Vô Đề)

Ra khỏi phòng y tế, những con thây ma ngửi thấy mùi sẽ từ bỏ miếng thịt thơm phức sao?

Có vật cưỡi thây ma ngầu lòi thì sao, nó có thể ngăn cản những con thây ma đồng loại kéo đến không??

Hệ thống cảm thấy cô đang tự sát.

Không, là tìm đường chết..... Nó nghi ngờ cô cố ý!

Tống Lạc hỏi nó: "Vật cưỡi của tôi bây giờ có phải là con thây ma cấp hai tiến hóa đầu tiên trên toàn cầu không?"

Hệ thống: "Phải."

Tống Lạc lại hỏi: "Những con thây ma khác đều là thây ma cấp một bình thường, đúng không?"

Hệ thống: "...... Đúng."

Tống Lạc: "Thây ma cấp hai cao hơn thây ma cấp một một cấp, theo thiết lập, vật cưỡi của tôi bây giờ là NO.1 trong thế giới thây ma, thây ma cấp một bình thường phải gọi nó là đại ca, hiểu không?"

Đã đưa cơm đến tận miệng rồi nhưng chỉ số thông minh của hệ thống khiến Tống Lạc ân cần bổ sung thêm một câu: "Cậu không phát hiện ra sao, từ khi vật cưỡi của tôi tiến hóa, xung quanh phòng y tế không còn xuất hiện thây ma nào khác nữa?"

Sau bốn câu nói liên tiếp có dấu hỏi chấm nhẹ nhàng nhưng đ.â. m thẳng vào tim của ký chủ, hệ thống như được khai thông, đột nhiên hiểu ra.

Cửa sổ bị đập vỡ, mặc dù Ninh Tử Thu đã đẩy một xác thây ma chặn ở đó, rồi lại dùng tủ chặn lại.

Nhưng lâu như vậy rồi, không thể đến nỗi không có một con thây ma nào đến kiếm chác.

Không phải vì may mắn, mà là vì...

Khoảng cách cấp độ giữa các thây ma sẽ hình thành một chuỗi thức ăn nghiêm ngặt.

Mặc dù thây ma bình thường không đến mức khuất phục thây ma cấp hai nhưng theo bản năng sẽ tránh xa nó.

Điều đó có nghĩa là con thây ma cấp hai này bây giờ có thể cõng Tống Lạc đi ngang dọc... miễn là Tống Lạc không cố ý nhỏ m.á. u kích thích chúng.

Hóa ra ký chủ không phải cố tình tìm đường chết, mà là đã lên kế hoạch rõ ràng, hệ thống vô cùng an ủi.

Còn về việc Tống Lạc không giấu được sự khinh thường đối với chỉ số thông minh của nó, hệ thống tự động bỏ qua.

Nó tò mò hỏi cô: "Nếu vật cưỡi của cô không tiến hóa, cô định làm thế nào?

"Phải biết rằng thây ma bị cô kích thích mới tiến hóa ngoài ý muốn... trước khi nó tiến hóa, Tống Lạc đã định cưỡi nó rời đi. Tống Lạc khẽ chớp hàng mi dài, giọng điệu hờ hững nói:"Chuyện đã có kết quả, đối với tôi, không có nếu như.

"Nhưng hệ thống lại không hiểu sao từ câu nói này của cô mà có được câu trả lời: Còn có thể làm sao, liều lĩnh xông pha thôi. Lúc này, Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu nhìn nhau, Ninh Tử Thu nói:"Tống Lạc, chúng tôi muốn cùng cô rời đi."

Hồ Linh Linh gật đầu đồng ý.

"Cách cậu nói thực sự có thể giúp chúng tôi tiếp tục ở lại nhưng đó chỉ là tạm thời."

Ninh Tử Thu bất lực cười khổ.

"Không biết khi nào cứu hộ mới đến, tôi và lớp trưởng chỉ có hai người, chúng tôi có giới hạn, nếu thực sự đến mức phải liều mạng, hai chúng tôi không đấu lại được họ."

Tống Lạc ngạc nhiên nhướng mày: "Bên ngoài toàn là thây ma, một khi ra ngoài, có nghĩa là phải đối mặt trực diện với chúng, rất có thể sẽ c.h.ế. t ngay lập tức, các cậu không sợ sao?"

"Sợ." Ninh Tử Thu nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nói: "Nhưng tôi nghĩ, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng đặt mình vào tình thế nguy hiểm, cô nói rời đi, chắc chắn có cách rời đi an toàn."

Dừng lại một chút, anh ta tiếp tục nói: "Chân cô bị thương, một mình không tiện, tôi và lớp trưởng có thể để cô sai bảo, giúp cô chạy việc.

"Đối với việc Tống Lạc có đồng ý đưa họ đi cùng hay không, Ninh Tử Thu không quá hy vọng. Trực giác mách bảo anh ta, rời đi cùng Tống Lạc là lựa chọn tốt nhất. Cho dù hy vọng không lớn, anh ta cũng muốn thử một lần. Tống Lạc gõ nhẹ đầu ngón tay vào tay vịn, một lúc sau, nói:"Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai cứu hộ sẽ đến, các cậu không cần phải đợi quá lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!