——————————
Hóa ra là bị chặn rồi 0.0
🏮🏮🏮
Thư Uyển liên tục nhìn về phía phòng ngủ của Úc Khải Phong, chờ rất lâu mới lại nghe thấy tiếng xe lăn lăn bánh.
Úc Hằng Chương thấy cậu vẫn còn ở phòng khách thì tỏ vẻ ngạc nhiên: "Vẫn chưa đi ăn cơm à?"
Thư Uyển lắc đầu: "Em đang đợi ngài. Úc phu nhân ăn xong thì lên lầu trước rồi."
"Đợi tôi làm gì." Úc Hằng Chương bật cười, "Đi thôi, muộn thế này rồi không đói à?"
"Không đói ạ." Thư Uyển định hỏi ông nội có ấn tượng gì về cậu, nhưng lưỡng lự một lúc lại thôi, sợ Úc Hằng Chương sẽ cho cậu một đáp án không mấy dễ nghe.
Hai người cùng đi về phía phòng ăn, Thư Uyển vẫn còn đang phân vân thì Úc Hằng Chương chợt hỏi: "Lúc đến đây em có mang theo lễ phục không?"
Thư Uyển từ bỏ việc tự kiểm điểm lại cách cư xử của mình, trong đầu hồi tưởng lại mấy bộ quần áo nhét vội vào va
-li hôm đến nhà họ Úc, hình như chẳng có bộ nào được xem là trang trọng cả. Cậu lưỡng lự đáp: "... Chắc là không có ạ."
"Vậy mai bảo trợ lý Trần mang qua cho em một bộ." Dường như Úc Hằng Chương nói chuyện với Úc Khải Phong quá lâu nên có hơi mệt mỏi, anh ngả người dựa vào xe lăn, một tay xoa huyệt thái dương, "Ngày mai theo tôi đi dự một buổi tiệc tối."
Thư Uyển khẽ dạ một tiếng, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó: "Quản lý Từ bảo em tranh thủ thời gian qua chỗ anh ấy ký hợp đồng ạ."
"Quản lý Từ?" Úc Hằng Chương nhớ ra, "Là người mà Lương Thích giới thiệu cho em à?"
Tay đang chống trán buông xuống, Úc Hằng Chương liếc nhìn cậu một cái: "Hai người đã kết bạn với nhau rồi?"
"Vâng... Lương tổng nói đã bàn bạc xong với quản lý Từ rồi, cứ ký trực tiếp là được. Còn có hợp đồng với đoàn phim, cũng sẽ ký cùng lúc ấy luôn." Thư Uyển báo cáo đầy đủ không bỏ sót chi tiết nào cho Úc Hằng Chương, "À, em đã nhận được kịch bản rồi, vai diễn mà Lương tổng giao cho em là một nhạc công, anh ấy dặn em học thuộc lời thoại cho kỹ, tháng sau sẽ vào đoàn phim."
Thư Uyển đã tra cứu rất nhiều tài liệu, cũng có chút hiểu biết về kỹ thuật quay phim hiện đại. Nhưng xem một số video hậu trường, cậu thấy phim trường lúc nào cũng đông người. Đây là lần đầu tiên cậu phải đối mặt với tình huống như vậy, muốn hỏi xem lúc đó Úc Hằng Chương có thể đi cùng cậu không.
Thế nhưng sự chú ý của Úc Hằng Chương lại đặt ở chỗ khác: "Em thường xuyên nói chuyện với Lương Thích à?"
Thư Uyển bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, phát hiện Úc Hằng Chương đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán. Cậu chợt nhận ra vì quá tò mò với đoàn phim nên cậu đã vô tình thể hiện sự háo hức ra ngoài.
Cảm xúc phấn khích lập tức thu lại, Thư Uyển dè dặt giải thích: "Không nói chuyện thường xuyên ạ, chỉ bàn chuyện kịch bản thôi."
Nói xong lại nghĩ đến việc Lương Thích chủ động nhắn tin cho cậu, còn dặn dò rất nhiều chuyện cần lưu ý ở đoàn phim. Trong khi đó, tin nhắn cậu gửi cho Úc Hằng Chương thì anh chẳng hề hồi âm.
Tại sao lúc này lại có vẻ để ý đến việc cậu nói chuyện với ai như vậy chứ?
Thư Uyển cúi đầu: "Những gì đã nói em đều kể với ngài rồi. Nếu ngài không thích, sau này em sẽ không nói chuyện với anh ấy nữa."
Sắc mặt khó đoán của Úc Hằng Chương cuối cùng cũng trở nên dễ hiểu hơn, như thể bất đắc dĩ: "Tôi đâu có bảo em đừng nói chuyện với anh ta."
Hai người đã đến phòng ăn, dì giúp việc mang ra món ăn vẫn đang được giữ nóng. Úc Hằng Chương đổi một đĩa món ngọt sang trước mặt Thư Uyển, nói: "Lương Thích là một đối tác rất giỏi trong công việc, con mắt chọn người cũng rất chuẩn. Anh ta nói em hợp vai đó thì chắc chắn không sai. Nhưng về mặt tình cảm thì anh ta không kiêng kị gì cả, nam nữ gì cũng được, cứ thấy ai xinh đẹp mà không đùa vài câu là lại ngứa ngáy khó chịu.
Em không cần để tâm đến anh ta làm gì."
Thư Uyển ngoan ngoãn gật đầu: "Sau này ngoài chuyện kịch bản, em sẽ không trả lời nữa."
"Ngoan vậy à?" Úc Hằng Chương như cảm thán, anh nhìn cậu một lúc rồi hỏi, "Hình như em rất sợ tôi?"
Tay đang gắp đồ ăn của Thư Uyển khẽ run, cậu chậm rãi rút tay về, lí nhí đáp: "... Không có ạ."
Úc Hằng Chương: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!