——————————
Món quà bất ngờ nhỏ của tiên sinh~ OvO
🏮🏮🏮
Hôm nay đoàn phim 'Hạ Sinh' quay các cảnh nội trường, bối cảnh là một căn hộ chung cư không lớn, được bố trí gọn gàng, ngăn nắp.
Trong phòng khách, Thư Uyển và Viên Hân, một người ngồi trên thảm, một người ngồi trên ghế sô pha.
Bên ngoài phạm vi máy quay là một vòng nhân viên công tác, sau khi xác nhận mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, phim trường dần dần yên tĩnh lại, hai diễn viên cất kịch bản đi, đạo diễn nhìn vào màn hình giám sát, hô một tiếng "Bắt đầu".
Một nhân viên đứng cạnh huyền quan phòng khách lùi lại một bước, suýt nữa thì va phải người.
Anh ta quay đầu lại, nhìn rõ người đến thì thoáng kinh ngạc, theo phản xạ muốn lên tiếng. Đối phương giơ ngón trỏ khẽ chạm vào môi, ý bảo anh ta không cần nói.
Nhân viên công tác che miệng lui sang một bên, nhường chỗ cho người nọ, nhưng người nọ lại không tiến lên, vẫn đứng ở góc khuất bị che một nửa, lặng lẽ nhìn Thư Uyển đang được bao quanh bởi các thiết bị trong phòng khách.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào phòng khách, kéo ra một vệt bóng dài trên sàn nhà. Tô Mạn Mạn mặc một chiếc quần thể thao màu xám rõ ràng là kiểu của nam, ngồi trên sô pha đánh giá cách bài trí trong phòng.
Đây là một căn nhà nhỏ của một gia đình ba người.
"Bác trai bác gái sẽ không đột nhiên về chứ?"
"Không đâu, vẫn chưa tới giờ họ tan làm." Hạ Minh Duyệt ngồi ở góc chéo của sô pha, cách Tô Mạn Mạn khá xa, dáng vẻ thoải mái tựa lưng vào ghế, trên gương mặt trắng trẻo là một vệt sáng rực rỡ.
"Em thật sự rất thích phơi nắng." Tay Tô Mạn Mạn chống lên sô pha, người hơi nghiêng về phía trước, cười nói, "Còn rất thích ngắm sông nữa."
Hạ Minh Duyệt về đến nhà mình lại càng yên tĩnh hơn lúc ở ngoài. Cậu vẫn nhìn cô, giọng khẽ khàng: "Ừm."
Nụ cười của Tô Mạn Mạn dần dần nhạt đi, nhưng rất nhanh lại cong khóe môi lên lần nữa, đột ngột hỏi: "Ngày đầu tiên chị bắt chuyện với em, có phải em định nhảy xuống sông không?"
Hạ Minh Duyệt không đưa ra câu trả lời, mà hỏi ngược lại: "Vậy còn chị thì sao? Hôm nay chị đi xuống sông, là định nhảy xuống à?"
"Có lẽ vậy." Tô Mạn Mạn buông thõng tay, ngả người vào lưng ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, "Có lẽ cũng không muốn đến thế."
Thế là Hạ Minh Duyệt nói: "Ngày chị bắt chuyện với tôi, có lẽ tôi đã từng nghĩ đến việc nhảy xuống, có lẽ cũng không muốn đến thế."
Tô Mạn Mạn cười nói: "Câu trả lời thật xảo quyệt."
"Là tự chị nói như vậy mà."
Sau một hồi im lặng kéo dài, Tô Mạn Mạn khẽ nói: "Thật ra lúc đó chị chỉ đang nghĩ về cuộc đời chẳng ra sao của mình thôi."
Cô ngồi thẳng dậy lần nữa: "Một bà dì gần 40t nói với em mấy chuyện này, có phải nặng nề quá không?"
"Chị à, năm nay chị 32 tuổi, không phải 39 tuổi." Hạ Minh Duyệt gác cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Tô Mạn Mạn, "Chẳng lẽ chị muốn nghe tôi kể với chị về những phiền não của một học sinh bị thành tích trói buộc đến không thể thở nổi sao?"
"Thôi được, đều ngột ngạt cả." Tô Mạn Mạn lại cười lên, cô ngồi xuống tấm thảm dưới sô pha giống như Hạ Minh Duyệt, ôm gối nói, "Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là sống đến 30 tuổi, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện ra suốt chặng đường mình đã đi qua đều sống một cách mơ hồ, chẳng nắm bắt được gì, cũng chẳng lưu lại được gì."
"Cứ cho là chị yếu đuối đi, yếu đuối đến mức muốn trốn tránh một cuộc đời tay trắng."
"Không có gì cả sao..." Hạ Minh Duyệt đột nhiên nói, "Nếu đã không có gì cả, vậy chẳng phải có nghĩa là sau này chị có được bất cứ thứ gì cũng đều là lời rồi sao."
Tô Mạn Mạn sững sờ: "Thế à?"
"Chị à, chị có muốn thứ gì không?" Hạ Minh Duyệt nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên nói, "Ví dụ như bây giờ chị muốn một thanh sô cô la, chị có thể có được một thanh sô cô la."
Không biết thiếu niên lấy từ đâu ra một thanh sô cô la, ném cho Tô Mạn Mạn: "Giờ thì chị đâu còn tay trắng nữa, chị có sô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!