——————————
Cha con ở nhà sống những ngày dài đằng đẵng như năm...
🏮🏮🏮
Ngày Thư Uyển phải vào đoàn, cậu đặt vé máy bay buổi sáng. Úc Hằng Chương có một cuộc họp quan trọng không thể dời, nên không thể ra sân bay tiễn cậu được.
Sáng sớm, Úc Hằng Chương bế cậu nhóc còn ngái ngủ đứng ở cửa, nắm lấy cánh tay nhỏ của con, vẫy vẫy với Thư Uyển.
Bé Bưởi mở đôi mắt mơ màng, nhìn Thư Uyển trước mặt một lúc. Sau khi ý thức được người đầu tiên bế mình hôm nay không phải là cha mà là bố, cậu nhóc lập tức giãy giụa, giơ hai cánh tay ngắn ngủn lên, "a a" gọi đòi cha bế.
Úc Hằng Chương: "..."
"Hừ, cứ giãy đi. Dù có giãy thế nào thì hai tháng tới cũng chỉ có thể để bố bế thôi." Úc tổng lạnh lùng nói.
Thư Uyển khẽ cười, đặt hành lý trong tay xuống, bước lại gần bế cậu nhóc đang vùng vẫy đòi cha.
Vừa vào lòng Thư Uyển, Thư Hựu Hựu mới nãy còn định cất cao giọng hát bỗng im bặt, túm lấy vạt áo Thư Uyển cười hệt như Cục Bông Tuyết hiền lành vô hại.
"Cha phải ra ngoài làm việc rồi, Hựu Hựu ở nhà ngoan ngoãn nghe lời bố nhé?" Thư Uyển nắm lấy bàn tay nhỏ của Thư Hựu Hựu áp lên má mình, Thư Hựu Hựu dường như ý thức được điều gì đó, tự mình giơ tay còn lại lên, sờ mặt Thư Uyển rồi "a a" gọi.
Úc Hằng Chương túm tên nhóc đang muốn trèo lên cổ Thư Uyển xuống, vững vàng kìm kẹp trong vòng tay mình. Anh ghé sát lại hôn lên má Thư Uyển, nói: "Đi đi, Hựu Hựu có anh trông rồi."
"Vâng." Thư Hựu Hựu vẫn đang vươn tay níu lấy cổ áo Thư Uyển, Thư Uyển cúi đầu, hôn lên trán bé Bưởi một cái, "Vậy cha đi nhé."
Thư Uyển lùi lại một bước, do dự hai giây, rồi lại bước về chỗ cũ, vành tai đỏ ửng ngước lên hôn lên môi Úc Hằng Chương.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức bé Bưởi sắp từ vòng tay Úc Hằng Chương trèo sang người Thư Uyển được rồi, hai người mới tách ra.
Úc Hằng Chương bắt nhóc con lại, nắm tay Thư Uyển, nói: "Đi nhanh đi, lát nữa trợ lý của em sẽ tìm tới đó."
Lần này Thư Uyển đã thành công bấm nút thang máy, thật sự tạm biệt Úc Hằng Chương và con trai.
Cửa thang máy dần khép lại, đi xuống, cậu nhóc mới nãy còn gào khóc cố gắng níu kéo Thư Uyển bỗng ôm lấy cánh tay Úc Hằng Chương, ngẩng đầu nhìn thấy cha đi rồi thì lập tức trưng ra vẻ mặt không cảm xúc nhìn bố, và từ từ ngừng giãy giụa.
"Sao không khóc nữa?" Úc Hằng Chương cúi đầu, chọc vào khuôn mặt mềm mại của con trai, "Bé tí tuổi đã có hai bộ mặt rồi."
Cậu nhóc nghiêm túc đẩy tay bố ra, quay đầu nhìn về phía thang máy.
"Đừng nhìn nữa, có nhìn thì cha con cũng không về ngay đâu."
Ít nhất cũng phải hai tháng, 60 ngày lận.
Úc Hằng Chương bế con trai về phòng khách, nghĩ xem có nên tải một ứng dụng lịch đếm ngược về máy không.
Trong nhà ngoài Úc Hằng Chương ra còn có dì giúp việc trông nom, Thư Hựu Hựu cũng là một đứa trẻ tương đối dễ chăm, hai người họ cũng lo liệu được, lúc Phương Thư Nhã không bận cũng sẽ qua thăm cháu.
Ngày đầu tiên Thư Uyển vào đoàn, Úc tổng cảm thấy vẫn ổn.
Về nhà chăm sóc Thư Hựu Hựu xong, xem con bò trên thảm một lúc, rồi lại đọc cho con nghe hai bài phân tích án lệ tài chính, dỗ con ngủ rồi, anh đi xử lý một vài tài liệu, sau đó cũng đến lúc đi tắm rửa ngủ nghỉ rồi.
Ngày thứ hai Thư Uyển vào đoàn, Úc tổng và con trai nhìn chằm chằm nhau, nhìn một hồi anh phát hiện mắt Thư Hựu Hựu tròn tròn, càng ngày càng giống cha nó.
Tiếp đó Úc tổng lại phát hiện, nốt ruồi son mọc dưới đuôi mắt bé con rất giống nốt ruồi trên mí mắt cha nó, trực giác của Úc Hằng Chương mách bảo rằng mình đã phát hiện ra điều gì đó, chuẩn bị đợi cha của con trai về sẽ hỏi cho rõ.
Ngày thứ năm Thư Uyển vào đoàn, Úc tổng nằm trên giường trằn trọc, luôn cảm thấy vòng tay mình trống rỗng.......
Ngày thứ 20 Thư Uyển vào đoàn, Úc Hằng Chương về nhà, con trai đang trong lòng dì giúp việc chủ động giơ tay ra, đòi bố bế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!