——————————
Ngài ghen rồi đấy~
🏮🏮🏮
Thực tế thì tính cách của Thư Uyển và Hạ Minh Duyệt hoàn toàn khác nhau. Tôn Gia Di chọn Thư Uyển không phải vì cậu giống với nhân vật, mà vì trên người cậu mang một lớp khí chất mơ hồ, và phần lớn là dựa vào trực giác nghệ thuật của cô.
Cô vốn không kỳ vọng Thư Uyển có thể thể hiện chính xác trạng thái cảm xúc của Hạ Minh Duyệt ngay tại buổi thử vai, đặc biệt là ở cảnh cuối, nụ cười tươi rói, tinh nghịch đó hoàn toàn không giống tính cách thực của Thư Uyển.
Thế nhưng Thư Uyển không chỉ cười được, mà còn cười rất tự nhiên và rạng rỡ. Tôn Gia Di đã có thể tưởng tượng ra khi chính thức khởi quay, dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, nụ cười này sẽ có sức lan tỏa đến nhường nào, chắc chắn có thể trở thành một trong những cảnh phim kinh điển.
"Nụ cười này của cậu làm tôi nhớ đến Phương Dương. Khi cậu ta đến thử vai cũng bốc trúng đoạn này, chỉ là cười hơi nghịch quá thôi. Cậu thì đang giả làm một cậu trai hư, còn cậu ta là thật sự hư." Tôn Gia Di nói.
"Phương Dương cũng từng thử vai sao?" Thư Uyển đứng dậy, thuận tay kéo Viên Hân lên.
"Đã thử rồi," Viên Hân nhìn Thư Uyển và nói, "Phân cảnh này tôi đã diễn cùng hơn chục người, kiểu cười nào cũng có, đa phần đều cho tôi cảm giác họ chính là một cậu trai hư thật. Theo lý thì Hạ Minh Duyệt vốn dĩ đang giả làm một cậu trai hư, cười như vậy cũng không sai. Nhưng vừa rồi xem cậu cười, tôi lại có cảm giác như vừa vén được tấm màn sương, rốt cuộc thấy rõ được hình dáng thật của Hạ Minh Duyệt."
Cát Thụy Thu từng nói, Thư Uyển là một diễn viên kiểu nhập tâm, diễn tay đôi với cậu sẽ rất có cảm giác về bối cảnh, dù chưa hẳn đã hoàn toàn nhập cảnh cũng vẫn khiến người ta thấy như đang ở trong phim.
Viên Hân quả thật đã cảm nhận được điều đó. Khi ngồi trên sàn diễn cùng Thư Uyển, cô có cảm giác như thực sự đang ngồi bên bãi cỏ ven sông cùng Hạ Minh Duyệt.
Thư Uyển gãi gãi má: "Thật ra lúc đọc kịch bản tôi cũng đã nghĩ đến Phương Dương, vừa rồi lúc diễn chính là tham khảo biểu cảm của cậu ấy."
"Xem ra mắt nhìn của tôi quả nhiên sắc bén." Tôn Gia Di cười lớn, rồi lại nghiêm mặt nói, "Bây giờ tôi đã biết cái cảm giác không nói nên lời ở cậu là gì rồi, ừm... cảm giác mong manh? Tựa như cậu có thể biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, nhưng sự mong manh đó lại vừa dịu dàng vừa kiên cường."
"Nói vậy nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng chắc cậu hiểu ý tôi."
"Cảm giác này không dễ thể hiện ở các diễn viên nam, giống như Phương Dương, cậu ta có thể cười ra một nụ cười phù hợp với ống kính, nhưng ống kính cũng có thể bắt được sự mạnh mẽ bên trong nội tâm cậu ta. Muốn bộc lộ một cách tự nhiên những cảm xúc mềm mại trong nội tâm là rất khó, nhưng cậu đã làm được."
"Chỉ có điều..." Giọng Tôn Gia Di đổi khác, "Cảm giác mong manh này của cậu thể hiện trong Thịnh Thế An còn tốt hơn, đặc biệt là cảnh ngã lầu đó. Cảm xúc của chúng ta cần phải bình lặng hơn cảnh đó một chút, nhưng về bản chất thì tương tự. Bây giờ cậu... cũng rất tốt rồi, chỉ là còn thiếu một chút... Hiện tại có hơi dịu dàng quá, cậu hiểu ý tôi chứ? Cần phải tan vỡ hơn một chút, dửng dưng hơn một chút nữa."
"Có lẽ vì chưa chính thức quay nên còn chưa hoàn toàn nhập tâm, đến khi hóa trang xong, hòa vào không gian phim thì cậu sẽ thể hiện tốt hơn."
Lời này có nghĩa là đã xác định chọn Thư Uyển vào đoàn rồi. Tôn Gia Di lại nhìn Thư Uyển từ đầu đến chân một lượt, vỗ tay một cái, mỉm cười: "Về phần diễn xuất thì cậu tự tìm thêm cảm giác nhé, còn một việc nữa là cân nặng của cậu, có lẽ phải giảm thêm một chút."
...
Thư Uyển vốn đã hồi phục lại thân hình bình thường, nay lại tiếp tục gầy đi, gần như sắp trở lại dáng vẻ lúc Úc Hằng Chương lần đầu gặp cậu. Xương bả vai mỏng manh đến mức chỉ cần đặt tay lên cũng sợ dùng chút lực là sẽ gãy mất.
Mái tóc dài chấm vai đã được cắt ngắn để phù hợp với nhân vật, bàn tay Úc Hằng Chương luồn qua những sợi tóc mềm mượt, cúi người cắn một miếng lên xương bả vai của Thư Uyển.
Chạm phải phần xương cứng qua lớp da thịt, cuối cùng anh vẫn không nỡ cắn mạnh, bèn di chuyển đến bên gáy, cắn ra một vòng dấu răng rồi nói: "Em gầy đến mức này là đủ lắm rồi, không được giảm nữa."
Việc đạt tiêu chuẩn hay không là do đạo diễn quyết, Thư Uyển cũng chẳng thể định đoạt. Vì thế dù đang nằm gọn trong tay Úc tổng, cậu vẫn cố vùng vẫy biện bạch: "Em vốn là dáng người gầy sẵn, dù không cố tình giảm thì cũng sẽ từ từ xuống dưới mức tiêu chuẩn thôi. Giờ chỉ là vì sắp vào đoàn nên em rút ngắn thời gian một chút..."
"Hừ." Ánh mắt Úc Hằng Chương hơi trầm xuống, "Là người trong đoàn phim nói với em như vậy?"
"Không phải..." Nhận ra Úc Hằng Chương không chấp nhận lý lẽ này của mình, Thư Uyển xoay người lại, đáng thương nói, "Là tự em nói..."
"Em cũng thẳng thắn thật." Úc Hằng Chương bế Thư Uyển dậy, hôn lên khóe môi cậu, "Nhưng thẳng thắn cũng không được gầy thêm nữa."
Ngón tay anh vuốt dọc theo vòng eo, chạm đến vết sẹo ngang bụng dưới, vết thương vẫn chưa lành hẳn, còn để lại một vệt sẹo không dài không ngắn. Úc Hằng Chương ngẩng đầu: "Vì một bộ phim mà hủy hoại thân thể, chẳng đáng chút nào."
Thư Uyển vòng tay qua vai Úc Hằng Chương, yếu ớt nói: "Chắc cũng gần được rồi ạ..."
"Chắc?" tuyệt đối không chấp nhận kiểu báo cáo mơ hồ như vậy, anh giữ chặt tay Thư Uyển lại rồi cắn lên môi dưới của cậu một cái: "Nếu Tôn Gia Di còn bắt em giảm cân, thì em không được phép đóng bộ phim này nữa."
Thư Uyển đau đến hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng nói: "Vậy chẳng phải uổng công hết rồi sao... Ngài làm dự án dang dở có bao giờ vì một vấn đề nhỏ mà bỏ giữa chừng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!