——————————
Vui mừng nhận được một chiếc điện thoại mới!
🏮🏮🏮
Từ rất sớm, Thư Uyển đã phát hiện ra mình có tật hay quên, bất kể đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, chỉ cần đối phương thể hiện một chút thiện ý, cậu lại không kìm được mà muốn tới gần.
Vì tính cách này mà cậu từng phải trả giá không ít, cho đến khi vào Lưu phủ, thực sự bị Lưu Ngạo Nhân đánh cho sợ rồi, cậu mới nhớ ra được một chút.
Bây giờ đến thế giới mới, cậu đã nhiều lần tự nhắc nhở mình, tuyệt đối không được ôm ảo tưởng ngu ngốc với bất kỳ ai nữa. Vậy mà mỗi khi gặp chuyện, người đầu tiên cậu nghĩ đến vẫn là Úc Hằng Chương..... Đúng là không ai đáng tin cả!
Đặc biệt là loại công tử nhà giàu ngồi xe lăn!
Thư Uyển co mình trong một góc xe, khóc đến nỗi môi run lên, tiếng nức nở nghẹn ngào, trông đáng thương vô cùng.
Úc Hằng Chương xoa xoa thái dương, đặt tập tài liệu trong tay xuống, rút chiếc khăn tay mang theo bên người ra, đưa cho cậu: "Được rồi, tôi không nên lừa em đi nội soi dạ dày, nhưng bác sĩ nói rồi, em ăn uống thất thường trong thời gian dài, rất có khả năng đã bị viêm loét dạ dày. Dù sớm hay muộn cũng phải làm xét nghiệm này thôi."
Chiếc khăn tay đưa tới trước mặt khiến Thư Uyển giật mình run lên. Cậu ngoan ngoãn nhận lấy chiếc khăn màu xám nhạt, cầm trong tay, khẽ lắc đầu, ý là không trách anh, nhưng gương mặt nhỏ vẫn viết đầy uất ức.
Úc Hằng Chương không khỏi lại cảm thấy buồn cười: "Đã gây mê toàn thân cho em rồi. Nếu không phải phòng bên cạnh làm nội soi mà không đóng cửa, thì khi tỉnh dậy, chắc em cũng chẳng thấy gì đâu."
Thư Uyển định phản bác, nhưng lại không dám, lời vừa đến miệng thì thấy khoé môi Úc Hằng Chương khẽ cong lên, cậu mới khịt khịt mũi, khàn giọng nói: "... Đau họng."
Thực ra, Úc Hằng Chương không cố ý lừa cậu thật. Sau khi lấy máu xong, anh đã hỏi ý kiến Thư Uyển, nói muốn làm thêm một mục là nội soi dạ dày. Trớ trêu thay, Thư Uyển chẳng biết nội soi là gì, cứ tưởng cũng như mấy lần kiểm tra trước, cùng lắm thì hơi khó chịu thôi, cũng không thể khó chịu hơn lấy máu hay điện tâm đồ được.
Kết quả là khi cậu ngốc nghếch nằm lên giường, mê đi rồi tỉnh lại, liền nghe thấy tiếng gào khóc không ngớt từ phòng bên cạnh.
Một cái ống dài như thế, phải đưa qua cổ họng luồn vào cơ thể, chỉ nghĩ tới thôi Thư Uyển đã nổi da gà.
Điều duy nhất đáng mừng là Úc Hằng Chương đã chọn gây mê toàn thân cho cậu, nếu không, Thư Uyển thấy mình chắc chắn sẽ bị doạ chết ngay tại chỗ.
Cái này thật sự là kiểm tra y tế sao? Không phải là một hình thức tra tấn mới à?
Cả buổi sáng vừa lấy máu, vừa nội soi dạ dày, lại còn khóc một trận tơi tả, sắc mặt Thư Uyển trắng bệch, môi cũng mất đi màu hồng hào.
Úc Hằng Chương vốn định để tài xế đưa anh đến công ty trước, rồi mới đưa Thư Uyển về nhà cũ. Nhưng giờ này, chắc người trong nhà đều đang bận vậy quanh Úc Khải Phong, không ai rảnh để ý đến Thư Uyển.
Anh liếc nhìn đồng hồ, Thư Uyển làm nội soi xong thì phải nằm nghỉ khá lâu mới tỉnh táo lại, thời gian cũng không còn sớm.
"Đến Hiền Hòa Lâu đi, ăn cơm trước."
Tất nhiên là Trợ lý Trần không có ý kiến gì. Để đón Úc Khải Phong xuất viện, lịch trình sáng nay của Úc Hằng Chương đều trống, cũng không có việc gì gấp.
Dù cuối cùng tổng tài cũng không đưa ông nội về nhà mà lại bận rộn đưa đóa sen trắng này đi khám bệnh...
Vào nhà hàng, Úc Hằng Chương cầm thực đơn đưa cho Thư Uyển chọn trước. Thư Uyển nhìn vào những hình ảnh món ăn sặc sỡ, cậu cẩn thận chọn hai món cậu biết, dễ tiêu hóa. Úc Hằng Chương lại gọi thêm cho cậu một bát cháo kê.
"Bác sĩ nói em nhẹ cân quá, rõ ràng là suy dinh dưỡng. Bình thường có hay bỏ bữa không?" Úc Hằng Chương gọi xong mấy món khác, đặt thực đơn xuống, lấy khăn giấy ướt lau tay.
Thư Uyển bắt chước anh, xé gói khăn ướt đặt bên cạnh bộ dao nĩa của mình, lau tay, lẩm bẩm đáp: "Đôi khi không ăn ạ."
"Ở độ tuổi này cơ thể vẫn đang phát triển. Vì muốn lên hình đẹp mà phá hoại nền tảng sức khỏe, đúng là được chẳng bõ mất." Úc Hằng Chương chỉ nhắc nhở một câu, không muốn làm người nhiều chuyện. Chỉ là thấy đứa nhỏ đáng thương, không nhịn được mà nói một lời.
Thư Uyển ngây ngốc gật đầu, như thể chưa hiểu hết lời anh nói.
Úc Hằng Chương: "..."
Úc Hằng Chương nhìn ra, Thư Uyển bây giờ không giống với Thư Uyển ngày trước từng đến tìm anh bàn chuyện kết hôn. Dù sao anh cũng chỉ gặp cậu hai lần, phần lớn ấn tượng đều đến từ điều tra lý lịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!