——————————
Bị bắt đi khám sức khỏe rồi QAQ
🏮🏮🏮
Bàn tay ấm áp đặt l*n đ*nh đầu, giọng nói của cha dịu dàng cất lên: "Ngoan, Uyển Nhi ngoan, đừng khóc nữa."
"Sau này sẽ không còn đau nữa..."
Thư Uyển nhấc chân, cố gắng chạy thật nhanh về phía trước, nhưng mãi vẫn không đuổi kịp bóng dáng đang dần xa khỏi tầm mắt cậu kia.
"Cha ơi... đợi con với..."
"Đợi Uyển nhi!"
"Cha!!"
Thư Uyển giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mộng, thở hổn hển từng hơi lớn, cậu cảnh giác nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra mình vẫn đang ở trong phòng ngủ nhà họ Úc.
Cảm giác bất lực trong giấc mơ nhanh chóng tan biến, Thư Uyển nhớ lại chuyện Úc Hằng Chương đã ôm cậu, thay đồ cho cậu.
Mặt lập tức nóng bừng lên, Thư Uyển cúi đầu nhìn bộ đồ rộng thùng thình trên người, không phải kiểu dáng cậu mang theo từ nhà họ Thư.
Lại chợt nhớ đến cây kim bạc kia, cậu nhìn xuống mu bàn tay, kim đã được rút ra, chỉ còn lại một vết kim xanh tím.
Thư Uyển không hiểu lắm, nhưng đoán chắc là phương pháp trị liệu tương tự châm cứu, bởi vì bụng cậu không còn đau như trước nữa.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thư Uyển do dự một chút rồi đáp khẽ một tiếng.
Cửa được đẩy ra, một người đàn ông lạ mặt bước vào, Thư Uyển bất giác co người lại, căng thẳng siết chặt mép chăn. May thay người đàn ông không tiến lại gần, chỉ đứng ở cửa lễ phép nói: "Cậu Thư, cậu tỉnh rồi. Tôi là trợ lý của Úc tổng, họ Trần. Tối qua cậu bị viêm dạ dày cấp tính, Úc tổng đã gọi bác sĩ gia đình đến truyền dịch cho cậu, nhưng bác sĩ nói tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, Úc tổng bảo tôi đến đón cậu."
Thư Uyển nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, đoán chừng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cậu mím môi, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi... để tôi thay đồ trước."
Người đàn ông tự xưng là trợ lý lập tức chủ động lui ra khỏi phòng ngủ.
Thư Uyển đứng dậy rửa mặt thay đồ, vừa lục quần áo trong vali vừa suy nghĩ, trợ lý là gì? Người giúp Úc Hằng Chương xử lý công việc?... giống như Tiểu tư?
Đợi đến khi cậu bước ra khỏi phòng ngủ, trợ lý Trần vẫn đang đợi ở cửa: "Xe đã đậu dưới lầu rồi."
Ngồi lên xe, trợ lý Trần giải thích cho Thư Uyển: hiện giờ người nhà họ Úc đều đang ở bệnh viện, chuẩn bị đón ông cụ Úc về nhà chính.
Úc Khải Phong, ông nội của Úc Hằng Chương, đã nằm viện suốt nửa năm, trải qua hai lần phẫu thuật, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Không biết có phải trùng hợp hay không, ngay sau khi hôn sự giữa Úc Hằng Chương và Thư Uyển được định ra, bác sĩ điều trị chính rốt cuộc cũng gật đầu cho xuất viện.
Sáng nay, thím hai của Úc Hằng Chương còn nói: "Ông trời phù hộ, chắc chắn là chuyện hôn nhân của Hằng Chương đã trừ được tà khí cho ba. Tôi đã nói mà, Tiểu Uyển là phúc tinh của nhà chúng ta, bát tự do lão thầy bói xem không thể sai được."
Thím ba cũng phụ họa theo: "Đúng đó, đứa nhỏ Thư Uyển này tôi xem ảnh rồi, là đứa trẻ rất ngoan. Không phải chị dâu đã gọi cậu ấy đến nhà chính rồi sao? Người đâu rồi? Sao không thấy xuống?"
"Tối qua Tiểu Uyển bị cảm lạnh, Hằng Chương bảo nó nghỉ ngơi cho khỏe đã." Nếu Úc Hằng Chương chưa nói với bà chuyện giữa anh và Thư Uyển là thỏa thuận riêng, e là Phương Thư Nhã đã thấy khó chịu khi nghe hai người kia thay nhau tâng bốc. Nhưng giờ bà đã biết, thêm vào đó ấn tượng ban đầu với Thư Uyển cũng không tệ, nên liền thuận theo lời họ: "Hôm qua tôi vừa nhìn thấy đã thích Thư Uyển rồi, còn phải cảm ơn em dâu đã lo cho việc hôn sự của Hằng Chương như vậy, con trai nhà mình còn chưa có mối nào đã giúp Hằng Chương định được một mối tốt như thế."
Thím hai cười nói: "Ây, đều là người một nhà, Hằng Chương mất cha từ nhỏ, chị dâu một mình vất vả, nhiều chuyện không lo xuể, tôi là thím cũng nên góp phần."
Phương Thư Nhã thản nhiên nói: "Cha nó mất, một mình tôi quả thật không thể lo hết mọi việc, may mà từ nhỏ Hằng Chương đã khiến người ta yên tâm, chưa bao giờ gây rắc rối. Lần này cha bệnh nặng, Hằng Chương quản lý công ty rất ổn thỏa, xử lý mọi chuyện đâu ra đó, cũng không khiến công ty mất mặt, coi như không phụ lòng cha."
Nụ cười nơi khóe miệng thím hai lập tức cứng lại.
Suốt nửa năm ông cụ Úc bệnh nặng, Úc Hằng Chương vượt qua hai người chú để quản lý công ty, dù hai nhà có cố gắng thế nào cũng không moi ra được lỗi lầm của anh, thậm chí anh còn chủ trì chốt được hai dự án lớn khó nhằn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!