***
——————————
Cái nick phụ của cậu bị lộ mất một nửa rồi QAQ
🏮🏮🏮
Tiên sinh bắt đầu nhìn cậu lâu hơn.
Đây là điều Thư Uyển mới phát hiện gần đây.
Hơn nữa, ánh mắt của tiên sinh không còn né tránh, mà thẳng thắn dõi theo mọi hành động của cậu. Có vẻ như anh đang quan sát, nhưng cũng có thể chỉ là đang nhìn cậu mà ngẩn ngơ.
Thư Uyển không thể đoán được Úc Hằng Chương đang nghĩ gì chỉ qua ánh mắt ấy, nhưng cậu biết anh chắc chắn đang nghĩ về một số chuyện, một số chuyện liên quan đến cậu.
Tiên sinh cũng có bí mật giấu cậu.
Ban đầu Thư Uyển có hơi lo lắng rằng liệu Úc Hằng Chương có phát hiện ra cậu không phải Thư Uyển thật hay không. Nhưng ánh mắt trầm tĩnh của anh lại giống như một vũng nước ấm, từ từ đun sôi chú ếch nhỏ Thư Uyển. Đun mãi, chú ếch nhỏ Thư Uyển quen với nhiệt độ nước ấm, liền quên đi nguy hiểm tiềm ẩn.
Úc Hằng Chương không có ý tra hỏi cậu, Thư Uyển dần cảm thấy việc quay đầu lại là có thể chạm phải ánh mắt của anh, dường như cũng không phải là chuyện gì cần phải chột dạ.
Thậm chí, cậu còn cảm thấy điều này... mang lại một cảm giác an tâm rất kỳ diệu.
Chỉ cần cậu quay đầu, sẽ có một người cậu tin tưởng ở phía sau, dịu dàng dõi theo cậu, đáp lại từng lời nói của cậu.
"Trước đây em thích gì?" Chiều hôm đó, sau khi tiễn Phương Dương và Tô Vân Hạc rời đi, Thư Uyển và Úc Hằng Chương ngồi ở khu vực chiếu sáng rất tốt trên sàn tatami, trò chuyện một cách vu vơ.
Câu hỏi bất ngờ của Úc Hằng Chương khiến Thư Uyển suy nghĩ một hồi rồi mới lưỡng lự đáp: "Chắc là... đánh đàn ạ?"
"Vậy thì khi về có thể mở cho em một studio âm nhạc, sau này em thu âm hay phối khí đều tiện. Hay em muốn ra ngoài biểu diễn? Cũng được." Úc Hằng Chương trầm tư: "Với trình độ của em, sẽ không thiếu lời mời đâu, hoàn toàn có thể thử những sân khấu lớn hơn."
Thư Uyển: "..."
Thư Uyển không theo kịp mạch suy nghĩ của Úc Hằng Chương: "Tiên sinh, em đâu có định làm âm nhạc đâu..."
"Không phải em nói thích chơi đàn à?" Úc Hằng Chương nhìn cậu, "Thích, thì sẽ muốn đào sâu hơn ở lĩnh vực này. Hay em muốn làm đầu bếp hơn? Tôi thấy em làm điểm tâm rất giỏi. Chúng ta có thể thành lập một thương hiệu."
Thư Uyển: "..."
Thư Uyển không biết nên khóc hay cười: "Dù là nấu ăn hay đánh đàn, những thứ đó chỉ là sở thích của em thôi, để giải trí là chính. Sao tự nhiên tiên sinh lại muốn giúp em phát triển sự nghiệp vậy? Công việc bây giờ của em không phải là diễn viên sao?"
"Nhưng làm diễn viên... có phải là ước muốn ban đầu của em không?" Úc Hằng Chương hỏi, giọng ẩn ý.
"Cái này thì không ạ..." Dù sao trong suy nghĩ ban đầu của Thư Uyển, "diễn viên" là tầng lớp thấp kém.
Nhưng thời đại đã khác, thật sự trở thành diễn viên ở đây Thư Uyển cảm thấy khá vui. Cậu cười nói: "Trước đây em đã nói với tiên sinh rồi mà, em cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc."
Úc Hằng Chương nhìn cậu rất lâu mới chuyển tầm mắt đi, nói: "Ừm."
Câu hỏi của Úc Hằng Chương đến một cách vô cớ, và kết thúc cũng đột ngột.
Cho đến tối hôm đó, khi Thư Uyển đang mơ màng gần ngủ, bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm vào lòng. Giọng nói của Úc Hằng Chương áp vào mặt cậu, rất nhẹ, anh hỏi: "Thư Uyển, một ngày nào đó em có đột nhiên biến mất không?"
"Hả?" Bộ não đang nửa tỉnh nửa mê của cậu không kịp phản ứng với những lời thì thầm như đang ru ngủ kia. Cậu cố gắng ghép nối từng âm tiết, bàn tay nặng nề giơ lên, khó khăn nắm lấy vạt áo của Úc Hằng Chương, lẩm bẩm: "Không... biến mất đâu..."
Úc Hằng Chương nghe được giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi của Thư Uyển, anh nắm lấy bàn tay mềm mại đang giữ vạt áo mình, kéo đặt lên ngực trái.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Úc Hằng Chương cúi đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú, hiền hòa đang say ngủ, và nốt ruồi nhỏ màu đỏ không thể bỏ qua trên mí mắt cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!