——————————
Quả quýt chua, ngon, nhai nhai nhai...
🏮🏮🏮
"Giờ vẫn còn khó chịu à?" Úc Hằng Chương vặn nhỏ lửa, đến bên cạnh Thư Uyển vuốt lưng cậu, "Say xe sẽ không lâu như vậy, nếu là phản ứng do không hợp khí hậu thì cũng hơi nhanh quá rồi. Hay là đi khám bác sĩ đi."
Thư Uyển xua tay, cậu che miệng đứng dậy, sắc mặt hơi tái: "Vốn cũng không khó chịu, chỉ là vừa ngửi thấy mùi canh gà thì bỗng nhiên muốn nôn thôi."
"Em cảm thấy không có vấn đề gì lớn đâu, không cần đi khám bác sĩ đâu ạ." Thư Uyển nhận lấy ly nước Úc Hằng Chương đưa qua để súc miệng.
Úc Hằng Chương quan sát vẻ mặt của cậu: "Thật sự không cần sao? Không phải vì không muốn đi khám nên mới cố tỏ ra mạnh mẽ đấy chứ?"
"Tiên sinh..." Thư Uyển có hơi ngượng ngùng, cậu cố tình không để ý đến máy quay trong phòng, cúi đầu nói nhỏ với Úc Hằng Chương: "Không phải ạ, thật sự không sao mà."
Úc Hằng Chương nhìn cậu một lúc: "Cũng không phải vì đang quay chương trình mà ngại chứ?"
Thư Uyển phủ nhận, lắc đầu nguầy nguậy như cún con: "Không phải đâu ạ."
Cậu đặt ly nước xuống, cầm một tay của Úc Hằng Chương áp lên má mình: "Tiên sinh sờ xem, em không có sốt đâu, ngài không cần lo lắng như vậy."
Úc Hằng Chương thuận thế nhéo má cậu: "Được rồi, nếu có chỗ nào không khỏe thì nhất định phải nói ra, biết chưa?"
Thư Uyển ngoan ngoãn gật đầu.
Thế nhưng khi Thư Uyển đứng trước bếp, một cơn buồn nôn nữa lại ập đến. Cậu cố nén chưa được hai giây thì không nhịn nổi nữa, vội tránh xa nồi canh gà thơm phức, chạy sang một bên, cảm giác cồn cào trong dạ dày mới dịu đi đôi chút.
Úc Hằng Chương còn chưa thả mì vào nồi, lần này anh tắt bếp luôn.
"Tiên sinh, có phải canh gà bị hỏng rồi không ạ?" Thư Uyển ngước đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, đáng thương nhìn Úc Hằng Chương: "Em không bị bệnh thật mà, chỉ là cứ ngửi thấy mùi canh gà là lại buồn nôn."
Thư Uyển nói vào trọng điểm: "Có thể không đi bệnh viện được không ạ..."
Úc Hằng Chương: "..."
Úc Hằng Chương nhất thời không biết nên nói gì: "Ở đây chỉ có phòng khám nhỏ, bệnh viện trong thành phố phải lái xe 1-2 tiếng đồng hồ mới tới, em không cần phải căng thẳng như vậy."
"Đúng rồi, ở đây không có bệnh viện." Giọng Thư Uyển bỗng trong trẻo hẳn lên.
Úc Hằng Chương: "..."
Để bảo đảm an toàn, Úc Hằng Chương nếm thử một ngụm canh gà, hương vị hoàn toàn bình thường. Vậy nên, vấn đề nằm ở chỗ Thư Uyển.
Không ngửi thấy mùi canh gà thì cậu vẫn ổn, nói năng các thứ đều rất bình thường; nhưng hễ đến gần canh gà là cậu lại tỏ vẻ khó chịu, không kìm được mà nôn khan.
"Thôi vậy, trưa nay không ăn mì canh gà nữa. Em ra phòng khách ngồi nghỉ đi, để tôi nấu."
"Vậy sao được..."
Úc Hằng Chương đẩy Thư Uyển ra khỏi bếp: "Ngoan, nghe lời."
Ngồi một mình trên sofa, Thư Uyển không tránh khỏi cảm giác thất vọng. Mới ngày đầu tiên đến đây mà cậu đã khó chịu, còn phải để tiên sinh chăm sóc cậu, nếu bị bệnh thật thì phải làm sao? Khó khăn lắm tiên sinh mới sắp xếp được thời gian để cùng cậu quay chương trình, tổ chương trình cũng không thể dừng lại để chờ một mình cậu được.
Ngay lúc Thư Uyển đang ủ rũ nằm trên sô pha thì bên ngoài sân có tiếng gọi vọng vào: "Hai người đang nấu món gì ngon thế, thơm quá vậy?"
"Chúng tôi vào được không?"
Thư Uyển bật người ngồi dậy, cửa sổ phòng khách là cửa kính sát đất nên có thể nhìn thấy bên ngoài. Thường Tiên Giác đẩy hàng rào gỗ ra, nghiêng người nhường đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!