Chương 44: (Vô Đề)

——————————

Trước tiên hãy xem một đoạn trailer đi.

🏮🏮🏮

Xe chạy được nửa đường, Thư Uyển và Úc Hằng Chương để trợ lý ở lại, đổi sang xe của tổ chương trình.

Chiếc xe mà tổ chương trình sắp xếp rất rộng rãi, vừa lên xe, việc ghi hình cũng chính thức bắt đầu.

Trong xe có mấy góc cố định đều gắn sẵn camera, nhân viên công tác ngồi ở hàng ghế trước, đơn giản chào hỏi hai người: "Hai thầy, bên chúng tôi sẽ không có lời dẫn đâu, hai người cứ sinh hoạt tự nhiên như bình thường, coi như chúng tôi không tồn tại. Quãng đường hơi dài, nếu mệt thì cứ ngủ cũng không sao."

Thư Uyển gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Xe băng qua đường cao tốc sân bay, rẽ vào một con đường nhỏ, tiến vào khu rừng rậm rạp.

Dọc đường là núi non xanh biếc, không khí ẩm mát ngấm thẳng vào lòng người, khiến người ta không khỏi thấy khoan khoái, thư thái đến lạ.

Thư Uyển dán mắt vào cửa sổ xe ngắm nhìn những đám mây trôi thấp quấn quanh sườn núi, làn gió mát lạnh cuốn bay mái tóc của cậu. Thư Uyển quay lại, phấn khích nói: "Tiên sinh, ngài nhìn đám mây đằng kia kìa, gần chúng ta quá!"

"Ừm."

"Không biết đồ đạc của chúng ta đã gửi tới chưa nữa."

"Em đóng gói sớm như vậy, chắc chắn là đến rồi."

"Tiên sinh ơi, lát nữa chúng ta ăn trưa rồi hẵng dọn đồ nhé?"

"Được."

Có lẽ vì thay đổi môi trường, Thư Uyển trở nên hoạt bát hơn hẳn ngày thường, nói chuyện nhiều quá nên chẳng mấy chốc lại thấy chóng mặt.

"... Tiên sinh ơi, hình như em hơi say xe rồi."

Úc Hằng Chương dở khóc dở cười: "Thôi được rồi, đừng dán mắt vào cửa sổ nữa, ngồi yên một lát đi."

"Vâng..." Thư Uyển ngồi lại bên cạnh Úc Hằng Chương, ngờ vực: "Nhưng bình thường em đâu có dễ say vậy đâu?"

Cậu nhíu mày trông có vẻ không thoải mái: "Em hơi buồn nôn."

"Ở đây độ cao thấp, có phải em bị say oxy không?" Úc Hằng Chương đưa tay sờ trán cậu, hạ giọng hỏi: "Khó chịu lắm không? Có cần bảo tài xế dừng xe nghỉ chút không?"

Thư Uyển lắc đầu, dựa vào Úc Hằng Chương, dụi đầu cọ cọ mấy cái: "Chỉ hơi buồn nôn thôi ạ, em nghỉ một lát là được."

Úc Hằng Chương đổi tư thế để Thư Uyển tựa thoải mái hơn. Kết quả chỉ một lát sau, Thư Uyển đã ngủ thiếp đi, cuộn tròn trong lòng Úc Hằng Chương, ngủ rất ngon.

Có thể nói sự thay đổi này diễn ra rất nhanh.

Điểm đến của bọn họ ở một thôn nhỏ ít người, ba gia đình khởi hành từ những nơi khác nhau, đến nơi cũng không cùng lúc, nên cũng không tụ lại ngay.

Nhân viên chương trình nói rằng sẽ không hướng dẫn họ, quả thực là chẳng nhúng tay vào việc gì, thậm chí cũng không chỉ đường.

Khi xuống xe, có hai quay phim lập tức thay thế vị trí của nhân viên, im lặng chĩa máy quay vào Thư Uyển và Úc Hằng Chương.

Thư Uyển vừa tỉnh ngủ, dựa vào Úc Hằng Chương để lấy lại tinh thần: "Đến rồi ạ?"

"Ừ, ai bảo tối qua em không chịu ngủ sớm." Úc Hằng Chương cười nói, "Giờ phải làm sao đây, hay em ngồi lên xe lăn, tôi dùng sức tay đẩy hai chúng ta qua nhé."

Thư Uyển: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!