Chương 43: (Vô Đề)

——————————

Quá khứ đã qua rồi, tương lai còn ở phía trước.

🏮🏮🏮

"... Alo? Xin chào?"

"Thư Uyển, rốt cuộc con muốn thế nào mới chịu buông tha cho Tiểu Trạch? Trước kia dì đối xử với con đâu có tệ? Dì đâu có ngược đãi con, đúng không? Vậy mà con lại ức h**p Tiểu Trạch như thế! Kết hôn với Úc Hằng Chương rồi thì con nghĩ mình ghê gớm lắm à? Đừng quên! Cuộc hôn nhân này là do dì giới thiệu cho con đấy có biết không!?"

"A lô? A lô?? Thư Uyển, sao không nói gì đi..."

Chiếc điện thoại bị giật lấy, Úc Hằng Chương ngắt cuộc gọi ồn ào, ngón tay lướt một cái đã đưa số máy đó vào danh sách chặn. Anh trả điện thoại cho Thư Uyển, giọng nhàn nhạt: "Không chặn thì còn chờ gì nữa?"

"À... Cảm ơn tiên sinh... Em chỉ muốn bà ấy đừng gọi lại nữa thôi." Thư Uyển gãi gãi má. "Quên mất còn có thể chặn số."

"Trước đó đã gọi cho em rồi à?"

"Vâng, lúc đầu thì cha có gọi một lần, nhưng thái độ không gay gắt như vậy, chỉ bảo em đừng tạo dư luận trên mạng nữa. Em nói với ông ấy chuyện này em không thể kiểm soát được, ông ấy lại hỏi ngược lại em có phải đang uy h**p ông ấy không... Thật là vô lý hết sức." Thư Uyển rất phiền muộn. "Sau đó thì là bà Lưu, gọi mấy lần, đều bảo em bỏ qua cho Thư Trạch."

Thư Uyển bất lực: "Em có làm gì cậu ta đâu, hơn nữa, chẳng phải chính cậu ta là người bày trò hãm hại em trước sao?"

Úc Hằng Chương hiểu vì sao Thư Bá Quần lại cảm thấy Thư Uyển đang uy h**p ông ta.

Dạo gần đây Thư Bá Quần không thể liên lạc được với Úc Hằng Chương, bèn chuyển sang làm dự án cùng với chú hai nhà họ Úc và có gặp Úc Hằng Chương vài lần. Có một dịp, Thư Bá Quần tìm riêng Úc Hằng Chương, nói: "Hai anh em có chút mâu thuẫn, đều là người một nhà, cần gì phải làm xấu mặt nhau như vậy. Úc Tổng nên bảo công ty của bạn cậu nương tay một chút, đừng làm mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn nữa, làm người ai cũng nên chừa cho mình một đường lui, để sau này còn dễ gặp nhau."

Khi đó Úc Hằng Chương chỉ cười, đáp: "Quyết định của công ty Thư Uyển, tôi không có quyền can thiệp."

Thư Bá Quần cố gắng gượng cười: "Úc tổng, cậu nói thế khách sáo quá rồi, tôi nghe nói cậu còn chi thêm tiền tăng ca để khao thưởng nhân viên của Nhạc Hành nữa kia mà."

"Tin tức của Thư Tổng thật nhanh nhạy, vậy chắc cũng nghe được câu 'kẻ nào gây chuyện trước, kẻ đó đáng bị khinh bỉ' rồi chứ?" Úc Hằng Chương vẫn ôn hòa, nói: "Việc con trai út nhà ông trước đó bỏ tiền thuê người cố ý gây thương tích cho anh trai... Ông nghĩ mấy cái chứng từ chuyển khoản đã được xóa sạch chưa? Những kẻ trung gian mà cậu ta tìm có đủ kín miệng không?"

Sắc mặt Thư Bá Quần hơi thay đổi, Úc Hằng Chương lại nói tiếp: "Thay vì quan tâm đến tiền lương của nhân viên công ty Nhạc Hành, không bằng Thư tổng chú ý nhiều hơn đến chuyện trong nhà của mình đi. Đừng để một chút dư luận nhỏ nhặt ảnh hưởng đến danh tiếng của Thần Xán. Dù sao, Hoàn Vũ luôn có yêu cầu rất cao với đối tác, không thể vì ông có chút quan hệ thân thích với tôi mà hạ thấp tiêu chuẩn được.

Tôi tin chú hai của tôi cũng nghĩ như thế."

Những lời Úc Hằng Chương nói nghe có vẻ bình thường, nhưng Thư Bá Quần hiểu rằng Úc Hằng Chương thực sự nắm trong tay quyền lực có thể chấm dứt hợp tác giữa ông ta và nhà họ Úc bất cứ lúc nào.

Ông ta không dám trêu vào Úc Hằng Chương nữa, nói vài câu khách sáo rồi lủi đi trong lúng túng.

Có lẽ sau đó ông ta tìm Thư Uyển là muốn trút giận. Kết quả lại sợ nói nhiều, Thư Uyển sẽ đi mách Úc Hằng Chương. Vì thế, Thư Uyển vừa đáp lại hai câu, ông ta đã cảm thấy Thư Uyển đang dùng Úc Hằng Chương để uy h**p mình.

"Sau này gặp cuộc gọi không muốn nhận thì cứ chặn thẳng." Úc Hằng Chương xoa xoa đầu Thư Uyển, "Đừng phí sức vào mấy chuyện đó."

Thư Uyển lập tức ghi nhớ: "Vâng ạ."

"Tiên sinh, công việc của ngài đã sắp xếp xong hết chưa ạ?" Không hiểu sao, dạo này Thư Uyển đặc biệt thích dính lấy Úc Hằng Chương, nhất định phải có chút tiếp xúc cơ thể với anh. Nhưng vì Úc Hằng Chương luôn ngồi trên xe lăn, Thư Uyển không thể vô cớ ngồi lên đùi anh được.

Thế là Thư Uyển cứ tùy tiện khoanh chân ngồi dưới đất, rồi nghiêng đầu dựa lên đầu gối anh, dính người vô cùng.

Úc Hằng Chương vuốt vuốt mái tóc đen dài vừa đến mắt của cậu, Thư Uyển rút sợi dây thun nhỏ trên cổ tay ra, giơ tay lên. Úc Tổng rất hiểu ý nhận lấy sợi thun, buộc cho Thư Uyển một búi tóc nhỏ đáng yêu.

"Sắp xếp xong cả rồi, những việc khác có thể họp trực tuyến." Úc Hằng Chương nhéo nhẹ sau gáy cậu, như thể đang nhấc một con mèo nhỏ thích dính người lên. Thư Uyển dụi dụi vào đầu gối Úc Hằng Chương, quả thật giống như mèo con đang làm nũng, Úc Hằng Chương cười nói: "Đồ của em đã thu dọn xong hết chưa? Dạo này em càng ngày càng thích ngồi dưới đất, chắc phải cuộn tấm thảm này lại gửi đi cùng luôn nhỉ."

"Xong hết rồi ạ." Thư Uyển ngẩng đầu lên nói. "Anh Từ còn xác nhận với em tận ba lần cơ, đồ của tiên sinh em cũng dọn hết rồi."

Úc Hằng Chương nhìn dáng vẻ chờ được khen của cậu, thuận miệng khen một câu: "Ngoan."

Thư Uyển lập tức được dỗ đến vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!