——————————
Trước tiên cứ biểu hiện lòng trung thành với mẹ chồng đi
🏮🏮🏮
Thư Uyển còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã bị gói ghém đưa đến nhà vị hôn phu.
Thậm chí cậu còn không biết trong xã hội hiện đại chưa thành hôn mà đã dọn đến ở nhà vị hôn phu là chuyện có thể xảy ra.
Chuyện này thật quá sức hoang đường.
Vali để trong phòng ngủ còn chưa kịp mở ra lại phải xách đi. Xe nhà họ Úc đến rất nhanh, dừng ngay trước cổng biệt thự. Thư Uyển không kịp nghĩ quá nhiều, bị Thư Bá Quần thúc giục, cậu vội vội vàng vàng lôi đống áo thun ra khỏi vali, thay toàn bộ bằng đồ dài tay trong tủ.
Quan trọng nhất là phải mang máy tính đi.
Lúc xuống lầu, cậu đụng phải Thư Trạch. Thư Trạch liếc xéo nhìn cậu, khẽ cười mỉa một tiếng, vẻ hả hê trong mắt không thèm giấu giếm.
Thư Uyển thấp thỏm đi ra khỏi biệt thự, may mà chỉ có một mình tài xế. Tài xế nhà họ Úc chủ động giúp cậu cất vali, còn mở cửa xe cho cậu.
Cậu ngồi vào hàng ghế sau, trong đầu cứ văng vẳng lời đối thoại giữa Thư Trạch và Lưu Hiểu Lệ.
Vị hôn phu của cậu tên là Úc Hằng Chương, là cháu trai của đại phòng nhà họ Úc. Cha anh đã qua đời, còn mẹ thì không rõ có còn sống hay không. Nhà họ Úc có ba phòng, nhị phòng và tam phòng liên thủ đối phó với Úc Hằng Chương, chứng tỏ dù chỉ có một mình, anh vẫn đủ sức uy h**p hai người chú của mình.
Hẳn là một nhân vật rất đáng gờm.
Chỉ là anh bị tật ở chân, rất có thể còn có vài thói quen kỳ quặc...
Đây là điều khiến Thư Uyển sợ nhất.
Kiếp trước, Lưu Ngạo Nhân là con trai trưởng dòng chính của Lưu phủ, vì bất cẩn ngã ngựa mà hai chân tàn phế, đến cả căn nguyên nam tử cũng không còn dùng được nữa. Lưu gia gia qua đời sớm, mẫu thân của Lưu Ngạo Nhân thương con như báu vật, chạy vạy khắp nơi cầu thuốc, cuối cùng nghĩ đến kết hôn xung hỉ.
Thư Uyển gả vào Lưu gia, vốn tưởng rằng chỉ cần tận tâm hầu hạ tốt bà bà và phu quân, trong phủ rộng lớn ấy, cậu ắt sẽ có chỗ đứng.
Nào ngờ mẹ con nhà họ Lưu hoàn toàn không xem cậu là người.
Cậu chỉ là một thứ thuốc dẫn chữa bệnh cho Lưu Ngạo Nhân. Bệnh của hắn ta không giảm bớt, cậu lại trở thành bao cát để trút giận.
Bà bà và phu quân đánh chửi cậu như cơm bữa, cả bọn hạ nhân cũng công khai hoặc ngấm ngầm gây khó dễ, lấy cậu làm trò cười.
Cậu còn nhớ rõ đêm tân hôn hôm ấy, nến đỏ chập chờn, gương mặt Lưu Ngạo Nhân ẩn trong ánh lửa như lệ quỷ đòi mạng, vẻ ôn hòa tao nhã ngày thường hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự hung hãn ghê người.
Hắn ta ngồi trên ghế, dán mắt vào đôi chân thẳng tắp dưới q**n l*t của Thư Uyển, thản nhiên vẫy tay, như gọi một con chó.
Khi đó Thư Uyển vẫn chưa biết gì về tương lai của mình, chỉ biết cụp mắt, ngượng ngùng bước tới trước mặt phu quân... Ai ngờ Lưu Ngạo Nhân lại bất ngờ vung gậy gỗ bên cạnh, quật thẳng vào hõm đầu gối của cậu.....
Ngón tay đặt trên đùi khẽ co lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lúc này Thư Uyển mới phát hiện lòng bàn tay mình đã rịn mồ hôi.
Cơn đau khi đầu gối đập xuống sàn gỗ đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ. Khi ấy, cậu thật sự từng kỳ vọng vào vị phu quân mới cưới.
Danh tiếng của Lưu Ngạo Nhân bên ngoài rất tốt, Thư Uyển không nghĩ tới công tử phong độ được mọi người khen ngợi sau lưng lại hoàn toàn là một bộ dạng khác. Bởi vì bản thân tàn tật mà đem cậu ra làm bao cát để trút giận, mỗi ngày đều đánh đập. Nếu không phải cậu còn giá trị lợi dụng, Thư Uyển nghi ngờ ngay đêm tân hôn hôm đó, hắn ta đã đập nát chân cậu rồi.
Úc Hằng Chương cũng có bệnh ở chân, có phải cũng giống Lưu Ngạo Nhân, biến khuê phòng thành nơi trút giận, đối xử với cậu như thứ đồ rẻ mạt không?
Thư Uyển rất sợ, đổi sang một thế giới khác, liệu vận mệnh có lại đưa cậu đi vào con đường cũ không?
Xe nhà họ Úc rộng rãi hơn xe nhà họ Thư, chạy trên đường cũng êm hơn, đoạn đường từ cảng về cậu bị say xe, giờ lại chẳng thấy gì.
Cậu nhìn con đường bên ngoài cửa sổ, nhà cao tầng càng ngày càng ít, cây cối bắt đầu nhiều lên. Ngẩng đầu nhìn, xe đã lên đến lưng chừng núi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!