——————————
Ban nhạc Trường Phong Phá
🏮🏮🏮
"Đám thủy quân của tổ chương trình không ít lần chen chân vào quấy nước, độ nóng này mãi vẫn không hạ xuống, bảo là họ không mua lượt đẩy thì tôi không tin." Từ Tài Mậu làm mới trang web, độ hot của 'Sân Khấu Tỏa Sáng' vẫn tiếp tục tăng vọt, "Đây chính là hiệu quả mà tổ chương trình muốn thấy chứ gì! Thỏa thuận bao nhiêu điều khoản rồi, tôi thật không ngờ họ lại kéo Thư Trạch đến cùng cậu tham gia một chương trình.
Thật tức chết tôi!"
Từ Tài Mậu tức giận đập bàn, trừng mắt nhìn Thư Uyển: "Cậu, lần trước đi ghi hình tập mới nhất, có gặp Thư Trạch đúng không?! Về rồi sao không nói gì hả?"
Thư Uyển bị dọa giật mình, khẽ run lên, co người lại sau bàn, nhỏ giọng: "... Dù gì cũng đã tham gia rồi, tôi có nói thì cũng đâu thay đổi được gì."
Trợ lý nhỏ đứng bên thấy vậy liền lập tức che chở: "Đúng thế! Anh Từ, anh đừng dọa anh ấy!"
Từ Tài Mậu: "......"
Từ Tài Mậu xắn tay áo lên: "Hai người càng ngày càng to gan nhỉ!"
"Sao lại không thay đổi được chứ! Cậu nhìn diễn đàn đi, rõ ràng Thư Trạch và tổ chương trình đã chuẩn bị từ trước rồi, nhịp dẫn liền một mạch, lúc thì nói cậu đè bẹp ước mơ của Thư Trạch, lúc thì bảo cậu không biết điều." Từ Tài Mậu luôn dõi theo hướng gió dư luận, lông mày cau chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi, một lúc sau lại ngẩng đầu nhìn Thư Uyển, hỏi: "Cậu nói xem, lần trước ghi hình chương trình là tình huống thế nào? Thư Trạch đã nói những gì với cậu?
Cậu trả lời ra sao?"
Bị quản lý nhà mình nhìn chằm chằm, tim gan Thư Uyển run lên, cậu không dám tiếp tục mập mờ nữa, đành phải kể lại tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra hôm đó. Từ Tài Mậu lập tức bắt được điểm mấu chốt: "Bài hát mà Thư Trạch dùng trong chương trình, có phải là cậu viết không?"
Một người ngoài như Từ Tài Mậu khi nghe chuyện này, phản ứng đầu tiên cũng là cho rằng Thư Trạch đã dùng bài của nguyên chủ, dù nhìn thế nào thì việc Thư Trạch đột nhiên thay đổi phong cách sáng tác cũng đáng nghi hơn.
Nhưng người từng là đồng đội trong ban nhạc thân thiết nhất với nguyên chủ, thì lại là người đầu tiên nghi ngờ nguyên chủ, còn bắt Thư Uyển phải tự chứng minh.
"... Là bài của tôi." Thư Uyển đáp.
Từ Tài Mậu đẩy máy tính sang một bên, hai tay đan lại đặt trên bàn, nhìn thẳng vào Thư Uyển, nghiêm giọng: "Thư Uyển, bây giờ cậu nên nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu và những người đồng đội trước đây đã xảy ra chuyện gì?"
Thư Uyển: "......"
May mà trợ lý Trần đã tra được thông tin chi tiết chỉ trong thời gian ngắn đến vậy.
Thư Uyển sắp xếp lại suy nghĩ, rồi chậm rãi kể lại những chuyện mà nguyên chủ Thư Uyển từng trải qua.
Thời đại học, Thư Uyển nóng lòng muốn thoát khỏi nhà họ Thư, cậu ta vừa đi làm thêm khắp nơi, vừa theo đuổi giấc mơ âm nhạc của mình. Khi Thư Trạch cầm tài nguyên gia đình sắp xếp để tham gia các cuộc thi tài năng, Thư Uyển lại cùng những người bạn cùng chí hướng thành lập Trường Phong Phá, đứng trên đường phố biểu diễn ca khúc gốc đầu tiên của họ.
Các thành viên của Trường Phong Phá đều là những người mang áp lực đè nặng, không cam lòng từ bỏ ước mơ.
Đinh Tề Tuyên vốn không phải dạng học hành giỏi giang, ban đầu sau khi tốt nghiệp trung học đã bị gia đình định sẵn gửi vào xưởng vặn ốc vít. Hắn ta nín nhịn, cố gắng thi đỗ cao đẳng, nhưng cũng chỉ giành thêm được bốn năm thời gian. Nếu trong 4 năm này không thể sống bằng thứ mình yêu thích, tương lai phần lớn khả năng vẫn sẽ vào xưởng.
Thường Minh Hạo có tính tình trầm lặng, không phải vì trời sinh ít nói, mà bởi phần lớn sức lực đều bị bào mòn vào những việc không bao giờ làm xong mỗi ngày, nên chẳng còn tâm trí nào để giao tiếp với người khác. Nhà Thường Minh Hạo có người bệnh, hắn phải duy trì thành tích để nhận học bổng, tranh thủ thời gian rảnh đi làm thêm. Việc có thể gia nhập Trường Phong Phá hoàn toàn nhờ vào một phần không cam lòng.
Hắn thật sự thích trống jazz, thích cảm giác đứng trên sân khấu, im lặng nhưng lại bùng nổ khi gõ xuống mặt trống. Nhưng giấc mơ âm nhạc như thế với gia đình hắn là điều quá xa vời. Người nhà luôn mong hắn sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc tốt để giảm bớt gánh nặng gia đình.
Thường Minh Hạo dành hết buổi tối đi làm ca đêm để có thể tranh thủ chút thời gian rảnh cùng Trường Phong Phá luyện tập.
Mã Anh Phi có lẽ là người có bối cảnh đơn giản nhất trong nhóm. Hắn có vẻ ngoài bình thường, học lực bình thường, chơi bass chỉ vì trong một bộ anime âm nhạc có một nhân vật chơi bass trông rất ngầu. Hắn lớn lên một cách tầm thường, chưa từng thật sự thích điều gì, thế nên đã xem bass như sở thích của mình.
Mã Anh Phi thường tự giễu mình là người không có cái tôi, làm gì cũng như bắt chước người khác, sống như chỉ để tồn tại.
Chính Trường Phong Phá đã cho hắn thấy một chút màu sắc khác. Vì thế, lần này đối mặt với sự phản đối của cha mẹ, Mã Anh Phi không ngoan ngoãn trở lại làm đứa con nghe lời, mà kiên quyết đi theo Trường Phong Phá biểu diễn, tìm kiếm khả năng vô hạn của cuộc đời mình.
Sự nghiệp biểu diễn của Trường Phong Phá nói thuận thì cũng thuận, nói không thuận thì cũng chẳng thuận. Họ nhờ vào thực lực mà giành được một chỗ đứng ở các quán bar ngầm, trở thành ban nhạc thường trú, nhận được một khoản cát
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!