Chương 33: (Vô Đề)

***

——————————

"Không phải mèo con của tiên sinh đâu nhé."

🏮🏮🏮

"Thư Uyển, mày thật biết giấu chuyện đấy, còn bao nhiêu việc mà trong nhà không ai biết nữa?" Thư Trạch cười nhạt, "Lúc nãy trong phòng phát sóng, mày cũng cố ý khiến tao mất mặt, đúng không?"

"Còn nói gì mà bảo ba có chuyện thì trực tiếp tìm Úc Hằng Chương, mày truyền lời cũng chẳng ích gì... Là thật sự không có ích, hay là mày không muốn truyền? Lúc trước giả bộ cao quý, làm như việc kết hôn với Úc Hằng Chương là mày phải chịu bao nhiêu uất ức lắm vậy, giờ thì sao, không phải vẫn là cái dáng vẻ đê tiện này sao."

"Mày và Úc Hằng Chương đã bàn bạc xong từ trước rồi đúng không? Mày làm ấm giường cho anh ta, anh ta cho mày tài nguyên. Nếu không thì sao mày có thể ký được hợp đồng với Nhạc Hành, còn được tham gia phim lớn ngay từ vai diễn đầu tiên."

"Thư Uyển, những gì tao nói trước đây đều không sai phải không? Mày là cái loại giả nhân giả nghĩa, làm đ* rồi còn muốn dựng cho mình cái tượng trinh bạch."

"Tôi phát hiện cậu nói chuyện thật sự rất vô lý." Ánh mắt Thư Uyển nhìn Thư Trạch tràn đầy khó hiểu, "Vừa nãy trong phòng phát sóng, là chính cậu chủ động hỏi những câu đó, tôi mới trả lời như vậy. Lẽ nào mục đích của cậu không phải là khiến tôi mất mặt sao?"

"Còn về phần tôi và Úc tiên sinh, chúng tôi đã kết hôn rồi, những chuyện như vậy đều rất bình thường. Sao cậu lại nói cứ như thể chúng tôi đang làm điều gì mờ ám vậy? Chúng tôi là người một nhà, không cần phải thực hiện cái gọi là 'giao dịch' như vậy." Thư Uyển nghiêm túc nói, "Nếu cậu thấy ghen tị, cũng muốn nhận được sự giúp đỡ từ chồng mình, thì có thể sớm tìm một nhà tử tế mà gả đi."

"Tôi ghen tị?" Biểu cảm của Thư Trạch như vừa ăn phải rau diếp cá, "... Mày còn bảo tao sớm tìm một nhà tốt mà gả đi?"

Thư Trạch nhìn cậu đầy nghi ngờ: "Thư Uyển, có phải mày rơi xuống biển xong thì đầu óc bị úng nước luôn rồi không?"

Thư Trạch đột nhiên cảm thấy Thư Uyển trước mắt vô cùng xa lạ, cậu ta lùi lại một bước, cau mày nói: "Thư Uyển, mày thay đổi rồi."

Trước khi đến tham gia chương trình, Thư Uyển đã lường trước khả năng sẽ bị các thành viên của Trường Phong Phá nghi ngờ như thế này. Cậu bình thản đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Con người ai cũng sẽ thay đổi, chuyện cũ đã là quá khứ. Hiện giờ tôi có cuộc sống mới của mình, không muốn dây dưa gì với những chuyện trước kia nữa."

Trong mắt Thư Trạch vụt qua một tia giận dữ khó hiểu, cậu ta chất vấn:: "Mày nói không muốn dính dáng nữa là coi như xong à? Chẳng lẽ mày không có chút cảm xúc gì với bài hát lúc nãy của tao sao?"

"Tôi cần phải có cảm xúc gì?" Thư Uyển hỏi ngược lại.

Ngay cả bản thân Thư Trạch cũng không rõ mình đang mong đợi Thư Uyển phản ứng thế nào, nhưng chắc chắn không phải dáng vẻ dửng dưng chẳng thèm để tâm như lúc này.

Không muốn tiếp tục dây dưa, Thư Uyển bước ngang qua Thư Trạch, đi về phía phòng phát sóng. Nhưng chỉ đi được hai bước, Thư Trạch lại chắn trước mặt cậu: "Mày thực sự không quan tâm chút nào đến những bài hát đó nữa sao?"

"Tôi đã nói rồi, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi."

"Vậy nếu giờ tao tiếp tục dùng những bài hát đó, mày cũng sẽ không nói gì, đúng không?"

Thư Uyển không trả lời, lại lần nữa bước qua Thư Trạch, nhưng lần này phía sau lại vang lên một giọng nói khác: "Thư Uyển, tôi còn tưởng cậu đến tham gia chương trình này là vì vẫn còn tình cảm với Trường Phong Phá."

Không biết đã nghe được bao nhiêu, Đinh Tề Tuyên sải vài bước đến đứng trước hai người, ánh mắt nhìn Thư Uyển lạnh đi vài phần: "Thư Trạch nói rằng trước đây có nhiều bài hát là do cậu và em ấy cùng viết, có thật không?"

Thư Uyển ngước mắt nhìn Đinh Tề Tuyên: "Là cậu ta nói vậy với anh à?"

Đinh Tề Tuyên: "Đúng vậy."

"Và anh tin cậu ta?" Thư Uyển hỏi lại.

Đinh Tề Tuyên nhìn chằm chằm vào Thư Uyển: "Cậu có thể chứng minh là em ấy đang nói dối không?"

Thư Uyển quay sang nhìn Thư Trạch đang đứng một bên nhếch môi cười. Dường như đến giờ cậu mới hiểu vì sao chủ nhân thân thể này lại cho ảnh đồng đội vào thùng rác.

Chuyện không tự mình trải qua, thì dù là Thư Trạch hay Đinh Tề Tuyên, đối với Thư Uyển mà nói cũng chẳng khác gì người xa lạ. Khó có thể để cậu sinh ra quá nhiều cảm xúc.

Thư Uyển thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Nếu anh tin là thật, thì cứ cho là thật đi."

Có nhân viên công tác đi ngang qua, Đinh Tề Tuyên không nói thêm nữa, còn Thư Uyển thì nhân cơ hội rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!