——————————
là quá khứ đã giam cầm hai người.
🏮🏮🏮
"Bọn họ rất giống nhau, nhưng cũng rất khác nhau."
"Úc Vũ Hoành dịu dàng là do bản tính vốn vậy. Cho dù quan hệ gia đình có phức tạp đến đâu, thân là anh cả, anh ấy chưa bao giờ tạo ra khoảng cách với mấy người em. Một phần là vì anh ấy tin rằng chân thành có thể đổi lấy chân thành, phần khác là vì anh ấy rất tự tin vào năng lực của bản thân. Anh ấy tin mình có đủ năng lực trở thành gia chủ tiếp theo của nhà họ Úc, quản lý tốt đại gia đình này."
"Lúc đó ông nội đã từng nói riêng với anh ấy, muốn để anh ấy làm người thừa kế, gánh vác trách nhiệm của người dẫn đầu, sau này đưa nhà họ Úc tiếp tục khai thác ngành nghề mới trong thời đại phát triển nhanh chóng, duy trì sự nghiệp của gia tộc; còn đứa con thứ hai Trấn Toàn và đứa con thứ ba Phương Tồn, thì quản lý ổn định các ngành nghề cũ, đồng thời toàn lực phụ tá cho anh cả."
Đó là sự công nhận của Úc Khải Phong dành cho năng lực của Úc Vũ Hoành, cũng là chút tình cảm còn sót lại dành cho người vợ đầu tiên.
"Nếu Úc Hằng Chương có thể trưởng thành trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ cha mình, sẽ có thêm phần... nói dễ nghe là lạc quan, nói khó nghe thì là ngây thơ." Phương Thư Nhã khẽ mỉm cười, ánh mắt cụp xuống, "Nhưng bây giờ, nó lại như thể đập vỡ hết tính cách vốn có của mình, tái cấu trúc bản thân thành hình bóng của Vũ Hoành, ép buộc bản thân phải sống theo hình dáng của cha."
"Chân của nó, bác sĩ đã sớm nói rằng chỉ cần kiên trì phục hồi chức năng là có thể đứng dậy, thậm chí đi lại, chạy nhảy như người bình thường. Nhưng Hằng Chương mang gánh nặng tâm lý quá lớn, hoàn toàn không tin rằng đôi chân của mình sẽ hồi phục, vì vậy cho dù có cố gắng thế nào, nó cũng không thể đứng dậy được."
"Điều này cũng không thể trách nó."
"Mùa hè năm đó, nó ép bản thân phải nhanh chóng gánh vác tất cả trách nhiệm, ra nước ngoài tiếp tục hoàn thành việc học, đối mặt với sự công kích dữ dội của truyền thông, nó dùng thành tích xuất sắc hơn nữa để chứng minh rằng con trai của Úc Vũ Hoành sẽ không dễ dàng gục ngã."
"Nó đi con đường mà cha nó từng đi, tiếp nhận trách nhiệm mà cha nó từng gánh vác. Bao nhiêu năm trôi qua, Hằng Chương trông có vẻ như đã vượt qua được tai nạn năm ấy, nhưng mẹ nghĩ, nó vẫn mãi kẹt lại trong mùa hè đó."
"Chiếc xe lăn giống như một hình phạt mà nó tự đặt ra cho bản thân, để mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở nó rằng: cùng với việc mất đi đôi chân, nó cũng đã mất đi người cha của mình."
"Nó mang lên khuôn mặt của cha nó, tự trói buộc bản thân trên chiếc xe lăn ấy."
"Thời gian lâu dần, ngay cả chúng ta cũng sắp quên rằng Hằng Chương trước kia là một thiếu niên rất hoạt bát, có tính cách rất khác với cha của nó."
Phương Thư Nhã hoàn hồn, áy náy mỉm cười với Thư Uyển: "Nói hơi nhiều rồi."
Thư Uyển lắc đầu, cậu do dự một chút, rồi lấy ra một chiếc khăn tay trong túi, đưa cho Phương Thư Nhã.
Phương Thư Nhã sững sờ, lúc này mới nhận ra khóe mắt mình đã ướt, nước mắt chảy dài trên gò má từ lúc nào.
"Ôi chao, thật ngại quá..." Phương Thư Nhã chỉnh lại dung mạo, đồng thời điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, để cho cảm xúc căng thẳng trong vô thức của mình từ từ thả lỏng, bà dịu dàng nói: "Thật ra nói nhiều như vậy, chỉ là vì... Tiểu Uyển, mẹ cảm thấy con có gì đó rất đặc biệt."
"Con là một người... rất đặc biệt."
"Trên người con có một khí chất rất khác với chúng ta. Con rất tò mò với thế giới này, giống như một đứa trẻ vậy. Mà giữ được sự tò mò với thế giới là một điều vô cùng quý giá."
"Có lẽ con không để ý, nhưng dưới ảnh hưởng của con, Hằng Chương cũng bắt đầu lấy lại hứng thú với những điều xung quanh." Phương Thư Nhã nói, "Trước khi hai đứa dọn về sống chung, đã rất lâu rồi Hằng Chương không chạm vào đàn piano nữa. Vì điều đó không mang lại lợi ích gì cho nó, nên nó cũng sẽ không bỏ thời gian làm một việc 'vô ích' như vậy. Nó luôn vùi mình trong công việc và các dự án, đến mức mẹ tưởng rằng nó đã quên mất thế nào là thư giãn rồi."
"Dạo gần đây, mẹ tình cờ thấy đoạn video hai đứa cùng nhau chơi đàn, nhìn thấy vẻ mặt của Hằng Chương khi nhìn con... mẹ thật sự rất vui."
"Tiểu Uyển, cảm ơn vì con đã xuất hiện." Phương Thư Nhã đưa tay nắm lấy tay Thư Uyển.
Có rất nhiều lời bà không thể nói ra trước mặt Úc Hằng Chương
- cũng mang trong lòng những tổn thương giống bà, nên chỉ có thể nhẹ nhàng gửi gắm qua Thư Uyển: "Năm đó mẹ không thể kịp thời giúp đỡ thằng bé, sau này nó cũng không còn cần đến bất kỳ ai nữa, và càng không chịu mở lòng với bất cứ ai."
"Tiểu Uyển, mẹ nhìn ra được... Hằng Chương có tình cảm với con. Mẹ không biết cuối cùng hai đứa con có thể phát triển đến bước nào, nhưng nếu có thể, mẹ hy vọng con sẽ ở bên Hằng Chương nhiều hơn."
"Nó là một người rất cô đơn."
"Con hiểu ý của mẹ chứ?"
"Vâng ạ." Thư Uyển siết nhẹ tay bà, khẽ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tiên sinh là người rất quan trọng với con. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!