Chương 30: (Vô Đề)

——————————

Quá khứ của tiên sinh

🏮🏮🏮

Tâm trạng của Úc Hằng Chương vẫn không được tốt, Thư Uyển cũng không dám hỏi nhiều, cứ tưởng là bên phía Úc Khải Phong đã xảy ra chuyện gì đó.

Sáng hôm sau, khi đến nhà cũ của nhà họ Úc, trong gara đã có sẵn hai chiếc xe đậu ở đó. Thư Uyển lặng lẽ đi theo Úc Hằng Chương vào nhà chính, thấy chú hai và chú ba của anh đều có mặt.

Không khí trong phòng khách vô cùng nặng nề, chỉ có thím hai là vẫn thản nhiên ngả người trên ghế sofa lướt điện thoại. Nghe thấy tiếng bánh xe lăn, bà ta ngước mắt lên liếc nhìn Úc Hằng Chương và Thư Uyển bước vào, hình như còn lật cả mắt một cái.

Chú hai Úc Trấn Toàn kịp thời chắn tầm mắt vợ lại, hòa nhã nói: "Hằng Chương đến rồi à? Vào trong thăm ông nội đi, ông đang đợi con đấy."

"Hừ."Thím hai khẽ hừ một tiếng sau lưng, "Đúng vậy, ông cụ đã mong ngóng từ sớm rồi, đúng là cách một thế hệ thì lại càng thân thiết hơn, đứa cháu đích tôn này đúng là được cưng nhất nhà, đến cả con ruột cũng không bằng được."

"Đủ rồi! Bớt nói mấy câu đi." Úc Trấn Toàn quát khẽ.

"Giỏi lắm! Chỉ biết lớn tiếng với tôi thôi! Có bản lĩnh thì thử gắt với người khác xem!"

Sắc mặt Úc Trấn Toàn trở nên vô cùng khó coi, còn thằng con ghét đồng tính của ông ta là Úc Bách ngồi ở một góc phòng khách chơi game, thấy cảnh bố mẹ cãi nhau thì cũng chẳng hề mảy may phản ứng, dường như đã quen rồi.

Chú ba Úc Phương Tồn dùng khuỷu tay huých nhẹ vợ mình một cái, thím ba bèn đứng dậy bước ra hòa giải. Bà tiến lên kéo tay thím hai ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Thôi thôi, có gì to tát đâu mà..."

Chờ họ đi khuất, Úc Trấn Toàn hít một hơi bình tĩnh lại, áy náy nói với Úc Hằng Chương: "Đừng chấp thím hai của con làm gì, dạo gần đây bọn ta cãi nhau, tâm trạng bà ấy không tốt, không phải cố ý nhắm vào con đâu."

Úc Hằng Chương nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người trong phòng khách, cũng không nói gì nhiều, cứ thế dẫn Thư Uyển đi vào bên trong.

Thư Uyển đi sau một bước, vừa vặn thấy sắc mặt Úc Trấn Toàn lại sa sầm xuống lần nữa.

Tình trạng của Úc Khải Phong tốt hơn nhiều so với những gì Thư Uyển tưởng tượng. Tuy trông có phần gầy đi so với lần gặp trước, nhưng tinh thần vẫn ổn, ông vẫn dựa vào đầu giường, tay lật xem một chồng tài liệu.

Thư Uyển bất giác nhớ lại dáng vẻ Úc Hằng Chương ngồi bên cửa sổ căn hộ xử lý công việc, không khỏi thầm nghĩ quả là ông cháu – cả hai đều mang khí chất giống nhau, đến bóng lưng thoáng qua cũng có nét trùng hợp.

"Ông nội." Úc Hằng Chương gọi.

"Hằng Chương đến rồi à." Úc Khải Phong vẫn giữ dáng vẻ hiền hậu thường thấy, ánh mắt cũng không bỏ sót Thư Uyển đang đứng sau lưng anh, cười hiền: "Còn có cả cậu bạn nhỏ này nữa."

Thư Uyển vội vàng gật đầu chào hỏi: "Cháu chào ông nội."

"Đứng xa vậy làm gì." Úc Hằng Chương nghiêng đầu, đưa tay kéo Thư Uyển đến bên cạnh mình, nói: "Sau này ông cứ gọi em ấy là Tiểu Uyển đi, gọi là 'cậu bạn nhỏ' mãi, em ấy sẽ ngại đấy."

Bị nắm chặt tay trước mặt người lớn, tim Thư Uyển bắt đầu loạn nhịp.

Cậu căng thẳng nhìn Úc Khải Phong. Ánh mắt ông lướt từ đôi tay đan chặt của hai người sang gương mặt Thư Uyển, biểu cảm không có chút nào khác thường, trái lại còn mỉm cười: "Được được, sau này gọi là Tiểu Uyển."

Ông như có đôi chút cảm khái: "Chớp mắt mà Hằng Chương nhà ta cũng trưởng thành rồi."

Thư Uyển không dám chắc thái độ của Úc Khải Phong ra sao, bàn tay của cậu đổ mồ hôi lạnh lập tức được nắm chặt hơn, như một động tác trấn an không lời. Cậu cúi đầu, Úc Hằng Chương nói: "Đi lấy ghế ngồi sang đây, gọt táo cho ông nội đi."

"Vâng, được ạ." Ánh mắt bình tĩnh của Úc Hằng Chương như trấn an Thư Uyển. Cậu đi về phía góc phòng lấy ghế, ánh nhìn dò xét của Úc Khải Phong cũng theo đó dời đi, khiến cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Vừa nãy nghe bên ngoài có động tĩnh, chắc là bên nhà chú hai con, đúng không?" Úc Khải Phong hỏi, "Bọn họ muốn sắp xếp chức vụ cho Úc Bách, bảo cho nó đến công ty nào đó làm phó tổng để rèn luyện, ông đã từ chối rồi."

"Chắc vì vậy nên thím hai của con mới không vui."

"Úc Bách vốn không có tâm tư quản lý công ty, ông nội từ chối cũng hợp lý thôi, chú hai sẽ hiểu được mà." Úc Hằng Chương kéo cái ghế Thư Uyển mang tới lại gần bên cạnh mình, lấy một quả táo trong đĩa trái cây trên tủ đầu giường đưa cho cậu, "Nếu Úc Bách thật sự muốn làm, chú hai tự khắc có thể sắp xếp một vị trí vừa phải trong công ty cho cậu ta."

"Cẩn thận tay đấy." Úc Hằng Chương cẩn thận dặn dò, nhìn điệu bộ thì không giống như thực sự muốn Thư Uyển gọt táo cho Úc Khải Phong, mà chỉ đơn giản là muốn tìm việc gì đó cho cậu làm để đỡ căng thẳng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!