——————————
Sắp bị đưa đến nhà chồng rồi!
🏮🏮🏮
Thư Uyển bước vào đám đông mới nhận ra không ai trong số họ mang theo hành lý, chỉ có cậu lẻ loi kéo theo chiếc vali nặng nề, trông vô cùng lạc lõng.
Những lời thì thầm bị đè nén len lỏi theo gió biển lọt vào tai Thư Uyển.
"Đó chính là người đính hôn với nhà họ Úc đấy à..."
"Quả nhiên là kiểu nhà giàu mới nổi... Sao nhà họ Úc lại kết hôn với loại người như vậy chứ..."
"Anh không biết à? Nghe nói là để xua đi vận xui cho ông cụ... Tôi thì thấy là muốn dẹp yên mấy lời lẽ kỳ thị đồng tính của cậu công tử nhà họ Úc mấy ngày trước..."
"Chuyện đó tôi biết! Trên mạng mắng dữ lắm, nghe đâu có người còn kéo tới dưới toà nhà của công ty Úc thị ngồi lì!"
"Hahaha, tôi từng thấy ảnh đấy, còn giơ cả cờ cầu vồng nữa."
"Nếu muốn chứng minh Úc thị không kỳ thị đồng tính, cũng nên là vị công tử kia tự mình tìm một người đàn ông kết hôn mới đúng chứ, sao lại bắt anh trai cưới?"
"Có khi chỉ là trò tranh quyền ngầm giữa mấy nhà thôi... Nghe nói lão gia không còn sống được bao lâu nữa, ai cũng nhắm vào tài sản cả... Úc Hằng Chương vốn đã bị tật ở chân, giờ còn cưới đàn ông, không có con cháu, thử nghĩ xem, Úc thị liệu còn rơi vào tay anh ta được không?"
Những câu sau đó Thư Uyển không nghe rõ nữa, nhưng chỉ chừng ấy cũng đủ khiến cậu toát mồ hôi lạnh.
Âm mưu tranh đoạt trong nhà hào môn, chuyện xung hỉ, người chồng lại còn là người tàn tật... tất cả đều y hệt như khi cậu gả cho Lưu Ngạo Nhân.
Trong một cuộc hôn nhân đan xen lợi ích, chỉ có cậu là người bị hiến tế, chẳng thể nắm giữ bất kỳ thứ gì.
Thư Uyển đột nhiên hoài nghi, có lẽ cậu không phải được ban cho cơ hội tái sinh, mà chỉ là từ một hố lửa này nhảy sang một hố lửa khác mà thôi.
Những tòa nhà cao vút, đám đông chỉ trỏ xung quanh, tất cả đều như những con quái vật đang nóng lòng nuốt chửng cậu.
"... Tiên sinh? Tiên sinh? Xin vui lòng xuất trình thẻ phòng của quý khách." Thư Uyển bị tiếng gọi kéo về thực tại, làn gió biển lướt qua khiến cậu lạnh run, rùng mình một cái.
Nhân viên phục vụ vẫn kiên nhẫn giữ nụ cười lịch thiệp, lặp lại một lần nữa: "Chúng tôi cần thu thẻ phòng ở phía này ạ."
Người đứng sau Thư Uyển không còn kiên nhẫn, lầm bầm giục giã: "Cậu có thể nhanh lên được không?"
Tiếng còi tàu ở cảng hòa cùng âm thanh xe cộ trên đường, sự ồn ào náo nhiệt của thành phố phóng đại vô hạn bên tai Thư Uyển, khiến cậu hoảng loạn không biết phải làm sao. Giữa đám đông xa lạ, cậu đứng đó trơ trọi, rụt rè nói: "... Thẻ phòng không ở chỗ tôi."
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ hỏi lại: "Ngài làm mất thẻ phòng rồi sao ạ?"
Thư Uyển không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, Thư Trạch từ góc khuất bước ra, thấy Thư Uyển mất hết thể diện rồi mới thong thả xuất hiện, đưa thẻ phòng ra, dịu giọng nói: "Anh, anh để thẻ phòng ở chỗ ba."
Theo tính toán của Thư Trạch, với tính cách không chịu nổi nửa phần ấm ức của Thư Uyển, nhất định sẽ tranh cãi ầm ĩ với cậu ta giữa chốn đám đông. Khi đó, cậu ta có thể tỏ ra rộng lượng, làm người em trai chịu đựng sự vô lý của người anh cùng cha khác mẹ. Cậu ta không tin sau chuyện đó còn ai thấy Thư Uyển đáng thương nữa.
Người đáng thương phải là cậu ta mới đúng.
Nhưng trái với dự liệu, Thư Uyển chẳng nói gì, chỉ tròn mắt nhìn cậu ta như thể rất cảm kích, khe khẽ nói: "Cảm ơn."
Nụ cười trên mặt Thư Trạch cứng đờ.
Có người lắm chuyện đứng bên cạnh nhận xét: "... Anh trai thực sự từng đẩy em trai à? Sao tôi thấy đâu giống vậy?"
"Đúng đấy... Anh mà đẩy nổi em sao? Tôi thấy em trai còn mập hơn anh trai nhiều ấy chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!