——————————
Không nghiêm túc dạy piano
🏮🏮🏮
"Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cánh tay vòng qua eo từ phía sau, những ngón tay thon dài trượt vào lòng bàn tay Thư Uyển, nhẹ nhàng nắm lấy, chỉnh lại tư thế sai lệch của cậu.
Làn da bị chạm vào khẽ nóng lên, Thư Uyển ấn phím đàn, để mặc Úc Hằng Chương dẫn dắt tay mình, chuyển sang đoạn âm tiếp theo.
"Nhớ chưa?" Úc Hằng Chương nghiêng đầu hỏi, hơi thở phả lên cổ Thư Uyển, cậu gật đầu lia lịa.
Dường như người bên cạnh khẽ cười một tiếng, Úc Hằng Chương buông tha cho Thư Uyển đang cứng đờ cả người, rút tay về ngồi ngay ngắn lại, giọng điệu nghiêm túc: "Vậy em thử lại lần nữa đi."
Thư Uyển lưu loát đàn xong một đoạn nhạc ngắn, thấy Úc Hằng Chương gật đầu cậu mới như thể ngồi trên đống lửa mà bật dậy khỏi ghế đàn, nép sang bên kia cây đàn piano.
Khóe miệng ai kia nhếch lên một cái không dễ nhận ra, anh ngồi lại vào giữa ghế đàn, tiếp tục hoàn thiện nốt phần sau của bản nhạc.
Úc Hằng Chương nghiêng đầu hỏi: "Bạn học này, nhiệm vụ hôm nay của tôi coi như hoàn thành chưa?"
Thư Uyển đặt điện thoại đang ghi hình xuống, chẳng hiểu sao lại không dám nhìn thẳng Úc Hằng Chương, chỉ biết cúi đầu nói khẽ: "Cảm ơn tiên sinh."
"Video quay được thì để dành xem một mình thôi, đừng đăng lên Weibo nữa, không thì quản lý của em lại mắng em đấy."
"Vâng..."
Thư Uyển có chút tiếc nuối, cậu thật sự muốn đăng lên. Úc Hằng Chương chơi đàn không chỉ nghe rất hay, mà trên người còn toát ra một khí chất đặc biệt. Tuy mặc đồ ở nhà, nhưng lại giống như đang ngồi giữa đại sảnh dát vàng, vừa tao nhã vừa quyến rũ.
Từ Tài Mậu nói đó là do cậu có bộ lọc tự mang theo của người đang yêu, nhưng fan của cậu cũng rất thích xem mà.
Dưới phần bình luận toàn là những câu như "ngọt quá", "mê chết mất rồi".
"Tôi bảo cậu đăng những thứ khác, cậu lại toàn đăng đàn ông nhà cậu, tôi chịu thua cậu luôn đấy Thư Uyển! Mỗi ngày ngoài việc nấu cơm cho đàn ông nhà mình, cậu chỉ biết quay cảnh anh ta đánh đàn thôi à! Trong mắt cậu chỉ có mình Úc Hằng Chương thôi sao? Thời gian đó tự mình đánh vài bản rồi đăng lên đi! Cứ tiếp tục kiểu này, cậu sắp biến tài khoản cá nhân thành blog couple rồi đấy!" — giọng trách mắng của Từ Tài Mậu như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Để tránh làm anh ta tức chết, video hôm nay Thư Uyển đành giữ lại cho riêng mình.
Từ lúc cậu đề cập đến chuyện học đàn, ngày nào về nhà Úc Hằng Chương cũng dành chút thời gian chơi cho cậu nghe một bản nhạc, độ dài vừa phải.
Ban đầu Thư Uyển chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, sau này không nhịn được mới mở miệng hỏi Úc Hằng Chương về kỹ thuật đánh đàn, Úc Hằng Chương chăm chú nhìn cậu mấy giây, không hỏi thêm gì, chỉ kiên nhẫn sửa lại những lỗi sai mà cậu mắc phải khi tự học.
Thư Uyển cảm thấy Úc Hằng Chương chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.
Nhưng Úc Hằng Chương không hỏi, cậu cũng không nói.
Hai người vô cùng ăn ý mà tránh né chủ đề tế nhị này.
Phát triển đến hiện tại, Úc Hằng Chương đã chủ động hướng dẫn một người "học chuyên ngành piano" như Thư Uyển học đàn rồi.
Tuy nhiên, Thư Uyển luôn cảm thấy cách hướng dẫn của Úc Hằng Chương có gì đó sai sai, hình như... không được nghiêm túc lắm.
Nhưng mà mỗi lần cậu nghi ngờ Úc Hằng Chương đang cố tình trêu mình, đối phương sẽ lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, vẻ mặt bình thản hỏi: "Sao thế?"
Thư Uyển lại cảm thấy áy náy: Úc tiên sinh nghiêm túc dạy cậu đánh đàn như vậy, có phải cậu đã nghĩ quá nhiều rồi không?
Thế là Thư Uyển lại cúi đầu lí nhí nói "không có gì", rồi lần sau, lại sẽ bị Úc Hằng Chương trêu chọc đến đỏ mặt tía tai.
Rõ ràng Thư Uyển vẫn chưa nhận ra sự xấu xa nho nhỏ của tiên sinh nhà cậu.
Kết thúc lớp học piano hôm nay, Úc Hằng Chương vào phòng làm việc xử lý tài liệu, Thư Uyển ngồi một mình trong phòng khách ôn tập lại video vừa quay, ánh mắt từ ngón tay lướt trên phím đàn dần dần dịch chuyển sang khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ nét của Úc Hằng Chương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!